Polaroid
Câu được con rùa vàng

Câu được con rùa vàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323060

Bình chọn: 9.00/10/306 lượt.

?

– Cái này… cái này… dùng để làm gì ạ? Tôi đặt cốc nước xuống, hoang mang hỏi.

– Biết cô bị ốm, tôi vốn định đến thăm nhưng không kịp. Sau nghe mẹ cô nói cô bị huyết áp thấp, lại bảo cô không chịu uống thuốc. Như thế đâu có được, đừng có ngược đãi bản thân, chẳng qua chỉ là một gã đàn ông thôi mà, cô thông minh nhanh nhẹn như vậy, còn sợ không có người để ý sao?

– Sếp bình thường rất nghiêm nghị, thế mà hôm nay lại ngọt nhạt khuyên nhủ tôi. Nhưng tôi không nghe lọt tai, chỉ nghe rõ một câu “ Nghe mẹ cô nói” Tôi thất kinh, chẳng nhẽ bị tôi đoán trúng rồi, tôi là con riêng của sếp ư? Tôi ngây người nhìn sếp, khuôn mặt ấy, kiểu tóc ấy, đôi mắt ấy, cái mũi ấy, cái miệng ấy… chẳng có chỗ nào khiến tôi muốn giống ông ta cả. Tôi khóc không ra nước mắt.

– Bố cô nói tính tình cô ương ngạnh, cũng không dám hỏi cô cái gì. Cô thử nhìn cô xem, lớn bằng ngần ấy rồi, sao còn để bố mẹ phải lo lắng như vậy?

– Sếp hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt bất thường của tôi, vẫn nhỏ to khuyên nhủ. Bố tôi cũng biết ư? Chuyện này sao mà hoang đường thế?

– Khoan đã, sao sếp lại quen mẹ tôi?

– Tôi ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thế nên quyết định hỏi cho cặn kẽ.

– Mẹ cô không nói gì cho cô à?

– Lần này đến lượt sếp ngạc nhiên.

– Chuyện này sếp bảo mẹ tôi nói với tôi thế nào được?

– Tôi hỏi vặn lại.

– Sao không thể nói cho cô được? Tôi với bố mẹ cô là bạn học cũ mấy chục năm với nhau, quan tâm đến cô một chút thì có gì phải ngại?

– Bạn học cũ? Chỉ đơn giản vậy thôi sao?

– Mọi chuyện đã sáng tỏ.

– Còn có thể phức tạp đến thế nào nữa?

– Sếp chìa hộp thuốc ra trước mặt tôi. Tôi nhận lấy hộp thuốc, vỗ vỗ ngực, cũng may chuyện này không như tôi tưởng tượng. Sao đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ ba cái thức lăng nhăng thế nhỉ? Bị huyết áp thấp là còn may đấy, chứ nếu bị tâm thần phân liệt e là nguy to. Nhưng mà tại sao không nghe thấy bố mẹ tôi nhắc đến chuyện này nhỉ? Lẽ nào họ sợ tôi oán trách họ giúp tôi đi cửa sau? Thế thì xem thường tôi quá rồi, cho dù họ có mở một cái cửa sau cho tôi lên làm giám đốc tôi cũng chẳng cảm thấy ngại chứ đừng nói một chân nhân viên quèn. Ra khỏi văn phòng của sếp, tôi nhìn thấy Mạc Lãnh đang ngồi ở chỗ chờ tôi.

– Ngày mai đi họp lớp, quy định phải dẫn đuôi theo nhớ đừng quên đấy!

– Mạc Lãnh nói nhỏ với tôi.

– Ờ, không quên đâu!

– Một năm họp lớp một lần nhưng chẳng qua đến đấy cũng chỉ là để khoe khoang mà thôi. Đàn ông khoe sự nghiệp, đàn bà khoe người đàn ông của mình, nói tóm lại là cái gì mang ra khoe được là họ khoe tất.

– Có dẫn Lâm Diệu đi không?

– Ờ, để tớ về hỏi bố mẹ tớ xem ai rảnh thì đi!

– Tôi kéo Mạc Lãnh ra khỏi ghế rồi bật máy tính lên làm việc.

– Cậu điên à, tớ đang nói chuyện nghiêm túc mà, không dẫn Lâm Diệu, chẳng dẫn ai cả, còn nữa, cậu cũng không được phép dẫn đàn ông theo, cậu mà dẫn theo tớ trở mặt với cậu luôn!

– Tôi nhìn thẳng vào mặt Mạc Lãnh, nghiêm túc nói.

– Anh ấy đã biết rồi, còn cố tình bỏ vụ tiếp khách ngày mai để đi với tớ nữa!

– Mạc Lãnh cười ngọt ngào.

– Nói với anh ta, năm nay không họp lớp nữa!

– Tôi đưa ra một chủ ý tồi cho Mạc Lãnh.

– Nhưng mà các bạn học đều biết tớ đã lấy chồng sao có thể không dẫn đi chứ? Họ nói nếu không dẫn đi sẽ bị phạt rượu, đến lúc đó cậu đỡ hộ tớ chắc?

– Thì cứ nói cậu ly hôn rồi!

– Lâm Sảng!

– Mạc Lãnh gắt lên, mặt đỏ bừng. Lúc này tôi mới ý thức được rằng mình đã phạm sai lầm, vội vàng xin lỗi. Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lâm Diệu đi vào văn phòng, tôi liền đẩy Mạc Lãnh , thì thầm nói:

– Có gì để hết giờ nói tiếp, cậu không được nói lộ ra đâu đấy, nếu không đừng trách tớ trở mặt! Mạc Lãnh tỏ vẻ không vui, hậm hực bỏ đi, lúc đi ngang qua Lâm Diệu còn trợn mắt lườm anh. Tim tôi như thót lại.

– Cô ấy sao thế?

– Lâm Diệu ngạc nhiên trước cái lườm của Mạc Lãnh, ngơ ngác hỏi.

– Em nói xấu gì anh phải không?

– Anh nhìn xem, em đang ngập trong đống đơn hàng, anh không giúp đỡ thì thôi còn nói vậy, anh có còn là con người không hả? Có ai chăm sóc người ta như anh không hả?

– Tôi chỉ vào đống đơn hàng chất cao như núi, chỉ mới có ba ngày mà đã nhiều thế này rồi, đúng là giết người mà!

– Không sao, anh sẽ ôm về chỗ anh, em nhập viện rồi anh còn tâm trí nào mà làm việc? Chẳng phải của anh cũng cũng chất đống kia sao?

– Lâm Diệu chỉ về phía bàn mình.

– Sếp đã giải quyết hết những việc gấp rồi, những việc còn lại mình phải làm thôi!

– Ban nãy em chỉ trích chồng Mạc Lãnh bạc đãi nhân viên, thế là cậu ta không vui. Mới cưới mà đã bênh chồng mình chằm chặp, không biết sau này còn thế nào nữa?

– Tôi khéo léo che giấu sự thật.

– Hoá ra em đắc tội với người đàn ông của cô ấy, thế là cô ấy trút căm hận sang người đàn ông của em. Em thật là, nếu Mạc Lãnh chỉ trích anh trước mặt em, em có bênh anh không hả?

– Lâm Diệu vừa thu dọn đống đơn hàng trên bàn vừa cười vừa hỏi.

– Không bênh anh thì bênh ai hả?

– Nói rồi tôi giật lại đống đơn hàng trên tay anh, nói.

– Anh cũng cả đống kia kìa, chúng ta cùng làm đi!

– Biết xót anh rồi à?

– Lâm Diệu nhìn tôi, cười mãn nguyện.

– Đúng là không uổng công yêu em Mặt tôi đ