
.
“Thích anh?” Mặc Tử Hàn kinh ngạc.
“Đúng vậy, kể từ sau khi em kể với nó chuyện của anh, nó đã thích anh rồi, vẫn hi vọng có thể gặp anh, làm anh vẻ vang, hi vọng mình cũng có thể trở thành người đàn ông giống anh, mặc dù em không rõ anh rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn nó như thế, nhưng mà nó thật sự vì anh làm rất nhiều chuyện….. Nó sợ mình sẽ không xứng làm con anh, cho nên mỗi ngày đều nghiêm túc học tập, mỗi ngày đều quấn quýt lấy tiểu Lam dạy nó rất nhiều rất nhiều thứ, hơn nữa em chỉ nói với nó một lần, nói lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh giống như lập tức nhìn thấu tâm sự của em, chính xác đoán được em sau khi bị bạn trai bỏ, tự mình say rượu, tự mình phóng túng….. Nó sau khi nghe được những lời đó, liền đem ghi tạc trong lòng, cho nên từ khi biết chữ, liền đọc tiểu thuyết trinh thám, tiểu thuyết suy luận, mấy phương diện tâm lý học gì đó, đương nhiên nó nhiều chỗ cũng không hiểu, cho nên liền quấn quít lấy tiểu Lam, bảo cô ấy giải thích cho nó nghe, còn uy hiếp cô ấy không được nói cho em biết, nhưng mà thân là mẹ nó, mỗi ngày đều ở chung với nó, em sao lại có thể không biết chứ? Em chỉ không có nghĩ đến, nó lại rất thích anh, vượt qua tưởng tượng của em, nó vì anh, không đơn thuần là ban ngày học tập, thậm chí tối lúc ngủ, cũng lấy ra học tập, rất nhiều buổi tối em đều thấy nó trong phòng, ngồi ở trước bàn đọc sách, mở đèn sáng ngời, chăm chú nhìn xem những kiến thức học tập không hợp với tuổi của nó, cũng có rất nhiều rất nhiều lần, em muốn vào bảo nó đi ngủ, bởi vì nó rất nhiều lần ngủ trễ hơn em, nó còn nhỏ như vậy, em rất sợ nó không chịu nổi, nhưng….. Khi nhìn thấy biểu tình vui vẻ trên mặt nó thì thật sự là không có cách nào vạch trần dụng tâm vụng trộm cố gắng của nó, cho nên đều làm bộ không biết, vậy nên….. Anh đừng tưởng rằng nó sinh ra chính là một thiên tài, nó cũng giống bao đứa trẻ khác, chỉ có một cái đầu, một tư tưởng, chỉ là nó chăm chỉ, dụng tâm, cố gắng hơn những đứa trẻ bình thường, mà nó làm những điều này, chính là muốn lúc gặp anh, khiến anh thích nó, khiến anh vẻ vang, khiến anh vui mừng vì có một đứa con trai thông minh….. Anh là thần tượng của nó, cho nên lời anh nói, nó nhất định sẽ tin, ít nhất….. Nó sẽ rất an tâm!”
Tử Thất Thất nói đến những điều đã trải qua nhiều năm nay, hốc mắt không khỏi ướt át, đau lòng con trai bảo bối của mình, mà đồng thời cũng phi thường ghen tị, ghen tị với người đàn ông chưa từng xuất hiện một lần này, vậy mà ở trong lòng con trai bảo bối của mình còn quan trọng hơn so với cô
Rốt cuộc là tại sao vậy chứ?
Tại sao Thiên Tân lại như vậy, sao lại thích anh như vậy chứ? Anh rốt cuộc là có chỗ nào tốt chứ?
Mà Mặc Tử Hàn nghe cô nói nhiều như vậy, trong lòng mơ hồ bùng lên ngọn lửa khiến anh có chút hưng phấn vui vẻ, cuồng vọng, cuồng vọng giống như sắp điên cuồng.
Thân là một người trong hắc đạo, khắp người đều nhuốm máu tươi, ngay cả chính anh cũng cảm giác mình dơ bẩn, nhưng mà lại sẽ có một người thích mình như vậy, sùng bái mình, vì mình làm nhiều chuyện như vậy, mà người kia lại còn là con trai ruột của mình….. Đây là vui mừng lớn bậc nào, rung động bậc nào…..
“Đây là thật sao?” Anh không thể tin được hỏi.
“Đương nhiên là thật, em cần gì phải lừa anh?” Tử Thất Thất trả lời.
“A….. Ha ha ha ha…..” Mặc Tử Hàn vui vẻ cười to.
Trong nháy mắt, anh có được rất nhiều thứ, giống như ông trời đem hạnh phúc đời này cho anh vậy.
Tình yêu….. Thân tình…..
Hai thứ này vốn cách anh xa xôi như vậy, hiện tại liền bày tại trước mặt của anh.
Đây là mộng ư?
Đây là ảo giác ư?
Đây là thật ư?
“Thất Thất….. Anh đáp ứng em, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc, khiến Thiên Tân hạnh phúc, anh sẽ bảo vệ hai người, anh sẽ khiến hai người vui vẻ khoái lạc đến suốt đời….. Anh thề, anh thề với trời….. Anh nhất định sẽ dùng hết tất cả năng lực của anh, dùng hết tất cả khí lực của anh để cho hai người hạnh phúc hết đời…..” Mặc Tử Hàn kiên định thề, hai mắt thẳng tắp nhìn ánh mắt của cô, nắm thật chặt tay trái cô, hứa hẹn với cô.
Cuối đời?
“Cám ơn anh!” Tử Thất Thất cũng nắm lấy tay anh.
“Đồ ngốc, nói cám ơn hẳn là anh mới đúng!”
“A….. Cũng đúng, vậy em phải nói khách khí rồi?”
“Sai….. Em phải nói em yêu anh!”
Tử Thất Thất hãn! (đổ mồ hôi)
“Cái này với cái kia thì có quan hệ gì?”
“Có quan hệ, bởi vì anh muốn nghe!”
“Anh thật là bá đạo!”
“Anh chính là bá đạo đấy, nói đi….. Nói em yêu anh…..”
“…..”
“Nói a!”
“Em yêu anh…..”
“Lại một lần nữa!”
“Em yêu anh…..”
“Lại một lần nữa!”
“Em yêu anh…..Em yêu anh…..Em yêu anh…..Em yêu anh…..Em yêu anh…..”
Tử Thất Thất không ngừng lặp lại, trái tim Mặc Tử Hàn giống như tầng tầng sóng gợn nhộn nhạo, kéo dài vô tận…..
“Anh cũng yêu em….. Bảo bối của anh…..”
Anh nói xong, lại một lần nữa, hôn môi cô…..
※※※
Biệt thự nhà họ Mặc
Phòng ngủ
Mặc Thiên Tân yên tĩnh nằm ở trên giường, bỗng nhiên chân mày chau chặt, sợ hãi kêu tỉnh lại từ trong hôn mê.
“Mẹ – -” Cậu giương đôi mắt, trừng lớn.
Cậu vừa mới gặp ác mộng, mơ thấy mẹ bị người ta dùng súng chỉ vào đầu, sau đó chỉ nghe “pằng” một tiếng, mẹ….. Đã chết…..