Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327190

Bình chọn: 7.5.00/10/719 lượt.

từ lúc dẫn cô tới Mặc gia, vẫn còn có kế hoạch gì đó, mặc dù cô ấy không nói, cô cũng không hỏi, nhưng từ kết quả này mà xem, cô ấy hẳn là cố ý tới Mặc gia, thậm chí có thể nói, cô ấy là muốn tìm cách đi vào Mặc gia, nhưng tại sao cô ấy lại muốn vào Mặc gia đầm rồng hang hổ này, còn muốn ở trong Mặc gia làm gì, cô…. cũng không thể biết.

“Tiểu Lam……” Tử Thất Thất nói khẽ, trong lòng âm thầm hỏi một câu: cậu rốt cuộc đang làm gì vậy?

“Thất Thất……” Bách Hiên thấy cô ngẩn ra, khẽ lớn tiếng gọi cô.

“A?” Tử Thất Thất lúng túng trở lại bình thường.

“Chuyện Phương Lam anh sẽ nghĩ biện pháp, cho dù cô ấy thật sự rơi vào trong tay Mặc Tử Hàn, cô ấy cũng nhất định sẽ không sao, em yên tâm đi….. Anh có biện pháp bảo vệ cô ấy an toàn!” Vẻ mặt Bách Hiên kiên định.

Tử Thất Thất thấp thỏm bất an có chút hỗn loạn.

Hiện tại, cô không sợ Phương Lam bị Mặc Tử Hàn bắt được, mà bây giờ cô quan tâm chính là cô ấy rốt cuộc muốn ở Mặc gia làm cái gì.

Nhưng ngàn vạn lần đừng làm loạn mới tốt……

“Em biết rồi, chúng ta về trước thôi!” Cô nói khẽ, ra vẻ trấn định, lập tức xoay người muốn đi khỏi đây.

Bách Hiên nhìn biểu tình trầm trọng trên mặt cô, trong lòng cũng có rất nhiều nghi ngờ, mà lớn nhất chính là…..

Phương Lam, một cô gái yếu đuối, tại sao lại muốn tới đây?

……

Bên trong biệt thự

Tất cả mọi người bởi vì tiếng nổ vừa mới phát ra kia đều trở nên luống cuống tay chân, thấp thỏm bất an, mà Phương Lam sau khi bỏ chạy khỏi thư phòng, cô thấy hướng Tử Thất Thất và Bách Hiên bỏ trốn, lại quét sạch mấy cái đuôi đi theo bọn họ rồi xác nhận an toàn của hai người mới quay lại, lại một lần nữa tới biệt thự Mặc gia, đi tới tầng ngầm dưới đất.

Cô giống như vô cùng hiểu rõ địa hình của Mặc gia, chọn lựa chuẩn xác từng ngõ ngách, tránh khỏi từng tên bảo vệ, trong vàng phút ngắn ngủi liền tìm tới nơi cô muốn tìm.

Một hầm giam!

Cô đột nhiên mừng rỡ như điên, nhìn hầm giam trước mắt, nhìn vách tường bằng sắt, nhìn cửa lao bằng sắt, còn có khe hở rất nhỏ ở cửa lao.

Không sai, chính là trong này!

Cô kích động tiến lên, vươn tay muốn mở cánh cửa kín này, nhưng…..

Một luồng điện mạnh mẽ truyền vào hai tay cô rồi truyền lại vào cả thân thể.

“A —”

Cô kêu lên một tiếng sợ hãi, cả người thình lình bắn ra, nặng nề ngã xuống đất, thân thể co quắp lại, sau đó mới từ từ khôi phục, nhưng cảm giác tê dại vẫn còn lưu lại.

Đây là có chuyện gì?

Tại sao lại có điện?

Hơn nữa dòng điện còn mạnh như vậy, nếu cô là người bình thường đã sớm chết rồi.

Đáng chết!

Lẽ nào vách tường và cửa lao đều lắp đặt thiết bị gây điện? Cho nên mới dùng sắt? Vậy thì

“Vẫn chưa!” Thổ Nghiêu trả lời.

“Ngay cả là ai cũng không biết?” Mặc Tử Hàn khẩn trương hỏi tới.

Thổ Nghiêu cúi đầu thật sâu, trả lời, “Sau khi tiếng nổ phát ra, hệ thống giám sát hầm giam liền bị người phá hủy, cũng không thấy rõ người đó là ai, mà bảo vệ hầm giam gần nhất sau khi phát ra tiếng cảnh báo liền bị người vặn gãy cổ, có thể do anh ta thấy được khuôn mặt người đó cho nên bị diệt khẩu!”

Mặc Tử Hàn nghe những lời này khuôn mặt liền trở nên kích động.

Rốt cuộc là ai xông vào hầm giam?

Hắn tới hầm giam làm gì?

Hơn nữa mọi chuyện đều trùng hợp như vậy? Đầu tiên là Tử Thất Thất, liên tiếp các sự việc lập tức xảy ra, quả thực giống như là được tỉ mỉ xếp đặt, mà mưu kế này vô cùng tinh diệu, lợi dụng vụ nổ lớn như vậy để khiến mọi người bên trong sợ hãi, sau đó bọn họ một bên nhân cơ hội chạy thoát, một bên nhân cơ hội nhảy vào, thật sự là một biện pháp nhất cử lưỡng tiện.

Nhưng mà….. Người có thể nghĩ đến biện pháp tốt như vậy là ai đây?

Tử Thất Thất? Bách Hiên? Hay là…..

Trên khuôn mặt Mặc Tử Hàn hốt nhiên lộ ra một tia kinh nghi.

Lúc Tử Thất Thất xông vào thư phòng, người phụ nữ đi cùng cô ấy là ai? Lẽ nào….. Cô ta chính là Phương Lam?

Anh nhớ rõ cô ta đã hô lên với Tử Thất Thất một tiếng, “Thất Thất, ngu ngốc, sao cậu lại quên PC54548?”

PC54548?

Đây là biệt hiệu? Là biệt hiệu để cho phát nổ khiến bọn họ hôn mê? Thứ này lần đầu tiên anh thấy, hẳn là do cá nhân nghiên cứu chế tạo, hơn nữa dược vật nồng đậm mang theo bên trong, chẳng lẽ thứ kia là do người phụ nữ kia làm ra? Là do người phụ nữ tên Phương Lam kia làm? Vậy thì….. Người xông vào hầm giam cũng là cô ta sao?

Cô ta rốt cuộc là ai?

“Cốc, cốc, cốc!”

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Mặc Tử Hàn, cũng cắt đứt lo lắng của anh.

“Vào đi!” Anh lạnh giọng.

Cửa phòng bị mở ra, Kim Hâm và Hỏa Diễm cùng đi vào, đứng ở trước mặt của hắn, cung kính cúi đầu.

“Điện hạ!”

“Điện hạ!”

Cặp mắt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn nhìn bọn họ, đầu tiên nói một câu, “Hai người không có chuyện gì chứ?”

“Không có gì, cảm ơn điện hạ đã quan tâm!”

“Không có gì, cảm ơn điện hạ đã quan tâm!”

Hai người đồng thanh, nhưng vẫn cúi đầu, cũng không có ngẩng lên.

“Sao vậy? Các cậu có chuyện gì muốn nói?” Mặc Tử Hàn khẽ nhíu mày, nhìn bọn họ.

“Điện hạ!” Kim Hâm mở miệng trước tiên, máy móc nói, “Chuyện lần này là lỗi của tôi, tôi không nên tự tiện mang Tử tiểu thư vào, tôi phải cẩn thận mới đúng, xin điện hạ nhất định phải


Old school Easter eggs.