Polly po-cket
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần II)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327253

Bình chọn: 7.5.00/10/725 lượt.

của Thiên Tân, người cũng không thấy đâu, nó sẽ đi đâu chứ?

Trong lúc cô rời khỏi đây, nơi này xả ra chuyện gì ư? Nhưng mà mọi thứ vẫn giống như trước khi cô đi, chẳng lẽ là Thiên Tân một mình đi? Là thừa dịp bọn họ không ở đây mà bỏ đi sao? Hay là có nguyên nhân khác?

“Thiên Tân….. Thiên Tân…… Thiên Tân……”

Cô bất an khẽ nói, mỗi lần cô gọi tên cậu, lo lắng trong lòng cô lại tăng lên, đột nhiên, cô đem tầm mắt chuyển tới cửa phòng, hoang mang bước chân, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ, muốn đi ra ngoài tìm kiếm.

“Thiên Tân….. Thiên Tân….. Thiên Tân……”

Cô vừa không ngừng gọi, vừa nhanh chóng chạy tới cửa khu nhà, vội vội vàng vàng mở cửa ra, nhưng lại đụng phải Phương Lam vừa vặn trở về.

“Tiểu Lam?”

Tử Thất Thất giật mình, sợ hãi nắm lấy cánh tay cô nói, “Cậu không sao chứ? Có bị thương không?”

“Tớ không sao?” Phương Lam nhẹ nhàng trả lời, giọng nói thản nhiên bình thường.

Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn bộ dáng của cô, lo lắng hỏi, “Cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Tớ không sao, thật sự không có chuyện gì!” Phương Lam nói xong, khóe miệng khó khăn cười, sau đó lập tức nói sang chuyện khác, “Cậu sao lại vội vàng như vậy?”

Vẻ mặt Tử Thất Thất lo lắng, kích động nói, “Không thấy Thiên Tân đâu!”

CHƯƠNG 140: NGƯỜI MỘT NHÀ…MỘT NHÀ BA NGƯỜI

“Cái gì?”

Phương Lam khiếp sợ, “Không thấy Thiên Tân đâu? Sao lại thế này? Làm sao lại không thấy đâu chứ?”

“Tớ không biết, tớ cũng vừa mới về, nhưng tớ trở về đã thấy trong phòng không một bóng người, hơn nữa cặp sách Thiên Tân cũng không thấy nữa!” Tử Thất Thất kích động nói, tay nắm cánh tay Phương Làm càng chặt.

Phương Lam vội vàng cầm tay cô, chân mày nhíu chặt, nhưng điềm tĩnh nói, “Cậu đừng gấp quá, Thiên Tân thông minh như vậy, nó không có việc gì đâu, chúng ta vào trước, thử nghĩ xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”

“Ừ!” Tử Thất Thất gật đầu, hai người cùng trở lại phòng.

Bách Hiên đứng ở phòng khách, cau mày nhìn bộ dáng khẩn trương của các cô.

Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có phải đều là trách nhiệm của anh không?

Nếu anh không đi gặp Mặc Tử Hàn, nếu anh nói ra chuyện nhận được điện thoại của Mặc Tử Hàn, cũng nói cho các cô ấy biết anh có cách tự mình xử lý, có phải sẽ không phát sinh nhiều chuyện kinh tâm động phách như vậy?

…….

Phòng khách

Tử Thất Thất bất an ngồi ở trên ghế sa lon, Phương Lam ngồi ở cạnh cô, vẫn nắm chặt tay cô, mà Bách Hiên lại ngồi đối diện hai người, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Tử Thất Thất.

“Không thấy Thiên Tân đâu, liệu có phải là bị Mặc Tử Hàn bắt đi rồi không?” Tử Thất Thất kích động suy đoán, hoàn toàn trở nên rối loạn.

“Hẳn không phải như vậy!” Phương Lam phủ định suy đoán của cô, nói, “Nếu anh ta đã tìm tới đây, thì cũng không cần tìm Bách Hiên tới Mặc gia, hơn nữa cũng sẽ không chỉ bắt Thiên Tân đi, hẳn cũng sẽ bắt cả cậu đi!”

“Thiên Tân đi đâu? Cũng đã trễ thế này, nó có thể đi đâu chứ?”

“Tớ nghĩ…. Hẳn là tự nó đi!” Phương Lam suy đoán.

“Tự đi? Tự nó đi ra ngoài làm gì? Nó sao lại muốn đi ra ngoài?” Tử Thất Thất kích động hỏi tới.

“…….” Phương Lam bỗng nhiên trầm mặc, chân mày nhíu lại thật sâu. Âm thầm suy nghĩ.

Lúc cô dẫn Tử Thất Thất theo dõi cô ra, Tử Thất Thất nhất định là vội vàng rồi rời đi, mà Mặc Thiên Tân thấy bộ dáng kích động như vậy của cô ấy, nhất định sẽ rất tò mò, hơn nữa bộ óc thông minh kia, thấy Bách Hiên nhận một cú điện thoại lập tức rời đi, sau đó là cô, sau đó là Thất Thất, liên tiếp rời đi như vậy, nó nhất định lại hiếu kỳ lại cảm thấy thú vị, cho nên nếu cô đoán không sai, Thiên Tân nhất định là đi theo phía sau Tử Thất Thất, cũng đi Mặc gia, nhưng tại sao đến bây giờ nó vẫn chưa trở về chứ? Chẳng lẽ là ở trên đường đi Mặc gia xảy ra chuyện gì? Hay là đang ở nơi nào đó chỗ Mặc gia thì xảy ra chuyện gì? Nếu Thiên Tân thật sự là bị Mặc Tử Hàn bắt được, cô thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Nhưng, nếu suy đoán của cô thật sự xảy ra, vậy Mặc Tử Hàn hắn sẽ chủ động tìm đến bọn họ mới đúng.

Quả nhiên…..

“Ring ring ring….. Ring ring ring…….”

Di động trong túi quần của Bách Hiên đột nhiên vang lên, Tử Thất Thất và Phương Lam kinh ngạc nhìn về phía anh, mà Phương Lam vừa mới nghĩ đến chuyện kia, Bách Hiên sớm đã nghĩ qua.

Anh có chút chần chờ lấy điện thoại ra, nhìn một chuỗi số điện thoại lạ hoắc rồi lại quen thuộc trên màn hình kia, do dự ấn nút kết nối, đặt ở bên tai:

“A lô?” Anh nhẹ nhàng lên tiếng.

“Bảo Tử Thất Thất nghe điện thoại!” Trong điện thoại di động truyền đến mệnh lệnh lạnh như băng của Mặc Tử Hàn.

Chân mày Bách Hiên nháy mắt nhíu lại, hai mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt khẩn trương của Tử Thất Thất, sau đó lạnh lùng nói, “Có chuyện gì, anh cứ nói đi!!”

“Bảo Tử Thất Thất nghe điện thoại!” Mặc Tử Hàn lặp lại lời vừa nói, trong giọng nói tăng thêm vài phần lạnh như băng.

“Nếu anh không muốn nói, tôi cúp đây!” Bách Hiên cũng lạnh lùng nói, mang theo vài phần uy hiếp.

Anh hiện tại không thể để cho Tử Thất Thất nghe điện thoại, bởi vì cô ấy bây giờ quá mức kích động rồi, mà dạng kích động của cô ấy, chỉ cần là vì c