
i cô Lam Lam, hắn đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc, chẳng lẽ hắn trước kia đã gặp qua cô sao?
Phương Lam nhìn cái khuôn mặt tà ác, ngẫm lại bộ dáng van xin trong thư phòng, không khỏi nhếch miệng châm chọc.
“Mặc đại tổng giám đốc, tôi nghĩa anh không cần lo lắng chuyện của tôi, lo chuyện của anh đi!”
“Lo lắng tôi?” Mặc Tử Hàn nghi ngờ.
“Không sai, tai nạn của anh rất nhanh sẽ tới, rất nhanh. . . . . .” Cô cố ý tái diễn hai chữ kia, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.
Mặc Tử Hàn nhìn cô trong kiếng chiếu hậu, chân mày hơi nhíu lên.
. . . . . .
Bên trong biệt thự
Khắp nơi đều là thiết kế kiểu Trung Quốc, không có cách thức Châu Âu hoa lệ, nhưng lại có một loại khí phách nồng hậu, hơn nữa khắp nơi là điêu khắc đầu chim ưng, ngay cả trên tay vịn cầu thang, cũng là hoa văn chim ưng.
Mặc Thâm Dạ vừa đi tới đại sảnh, liền nhìn người giúp việc nam trái nữ phải đứng thành hai hàng, đồng thời cúi đầu thật sâu, kêu lên, “Đại thiếu gia!”
Mặc Thâm Dạ không để ý đến bọn họ, trực tiếp sải bước đi tới trước mặt Tần quản gia.
“Đại thiếu gia, chào buổi tối!”
“Chung thúc đâu?” Mặc Thâm Dạ trực tiếp hỏi.
“Ông cụ bây giờ đang ở thư phòng!”
Mặc Thâm Dạ sải bước đi về phía lầu hai, Tần quản gia lập tức phân phó người làm trà, cầm điểm tâm.
. . . . . .
Thư phòng lầu hai
Mặc Thâm Dạ đứng ở cửa phòng, sửa sang lại y phục và vẻ mặt, sau đó vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng ba cái.
“Đông, đông, đông!”
“Vào!”
Nghe được bên trong cửa truyền đến thanh âm, hắn lập tức nắm tay nắm cửa, mở cửa ra, sau đó sải bước đi vào bên trong thư phòng.
Chung Khuê ngồi ở bàn sách, trên sống mũi mang cặp kính viễn thị, hai tay cầm tờ báo. Đột nhiên ánh mắt của hắn thấy Mặc Thâm Dạ đi tới, nhàn nhạt gợi lên khóe miệng, đem tờ báo gấp lại để một bên.
“Cậu hôm nay rãnh rỗi như vậy? Là tới thăm ta? Hay là có chuyện tìm ta?” Hắn giảo hoạt hỏi.
“Tôi đương nhiên tới thăm ông, cũng thuận tiện hỏi nữa ông một ít chuyện!” Mặc Thâm Dạ cũng giảo hoạt trả lời.
“A? Ha ha ha a. . . . . .” Chung Khuê đột nhiên cười, sau đó mặt hòa ái nói, “Nói đi, cậu muốn hỏi ta cái gì?”
“Tuyết Minh bây giờ đang ở đâu?” Mặc Thâm Dạ trực tiếp hỏi.
“Tuyết Minh? Vì sao cậu đột nhiên hỏi hắn?” Chung Khuê nghi ngờ.
“Bởi vì tra được một chút đầu mối chuyện gia đình hắn, muốn tìm hắn hỏi chuyện đêm đó!” Mặc Thâm Dạ tìm cớ.
Nhưng là Chung Khuê đã từng sinh tồn, đấu đá ở nơi hắc ám như vậy nhiều nắm, há không nhìn ra hắn có mưu đồ khác? Chỉ là ý đồ hắn là gì đây? Không bằng để hắn thử dò xét một chút đi.
“Đúng rồi, cậu gần đây ở Mặc gia, hơn nữa cũng không thường gặp cậu ra vào Bách Hoa Các, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này cậu đều ở đây tra chuyện Tuyết gia?”
Mặc Thâm Dạ trên mặt cứng ngắc nửa giây, tiếp theo sau đó cười nói, “Cũng không phải!”
“Không đúng ? Vậy cậu ở đây làm những gì? Nha. . . . . . Ta nhớ ra rồi, lần trước ở bữa tiệc đính hôn Bách gia, cậu không phải hỏi ta có nhìn thấy một cô gái mặc váy lam? Suy nghĩ một chút vẻ mặt nóng nảy của cậu, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này cậu đều ở đây theo đuổi cô ấy?” Hắn cố ý vòng hỏi.
“Xem như thế đi!” Mặc Thâm Dạ hư hư thật thật trả lời.
“Là thế này phải không? Một cô gái có thể khiến cậu mất nhiều thời gian như vậy. Xem ra cũng không phải người đơn giản!” Chung Khuê cảm thán, sau đó hai mắt sắc bén nhìn, nham hiểm nói, “Cậu cùng cô gái này chơi vui vẻ như vậy, thế nào còn có thời gian điều tra chuyện tình Tuyết gia đây? Hơn nữa đã lâu cũng không nhắc đến chuyện này, tại sao đột nhiên bắt đầu điều tra? Cậu khi nào quan tâm người khác như vậy? Chẳng lẽ. . . . . . Cậu giấu giếm ta cái gì?”
Hai mắt Mặc Thâm Dạ đột nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Cái lão hồ ly này, thật giảo hoạt, chuyện gì cũng không gạt được ánh mắt của hắn.
“Được, không sai!” Hắn đột nhiên cười thừa nhận, “Tôi là có chuyện giấu giếm ông, chỉ là đây là việc riêng của tôi. Hơn nữa tôi để ông chăm sóc Tuyết Minh, hiện tại tôi mang người đi, có gì không thể sao?”
“Có thể, dĩ nhiên có thể, nhưng là. . . . . .” Chung Khuê đột nhiên kéo dài thanh âm, trên mặt nhàn nhạt cười, nói, “Ta muốn nghe lời nói thật, chỉ cần cậu nói cho ta biết lời nói thật, ta lập tức thả người. Nhưng nếu như cậu gạt ta nữa lời, như vậy tối nay mời cậu trở về rồi!”
“Chung thúc!” Mặc Thâm Dạ đột nhiên gầm nhẹ gọi hắn
Chung Khuê đứng dậy, cầm lấy kính lão trên sống mũi, lấy thêm cây gậy đầu chim ưng bên cạnh, từng bước từng bước đến bên cạnh hắn. Bàn tay già nua vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói “ Thâm Dạ, ta nhìn cậu lớn lên, cậu biết ta cho tới bây giờ chưa từng làm khó cậu. Cho nên nếu như cậu không muốn nói, vậy ta cũng không ép, dù sao đứa nhỏ trưởng thành, tự nhiên sẽ có bí mật, nhưng nếu như không nói với ta sự thật, như vậy. . . . . . Cậu đáp ứng ta một chuyện. Chỉ cần cậu đáp ứng một chuyện ta lập tức giao Tuyết Minh, như thế nào?”
Mặc Thâm Dạ chợt tâm thần thấp thỏm, hai mắt nhìn khuôn mặt giảo hoạt tươi cười kia, chân mày không khỏi nhíu lại thật sâu.
“Là chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Cậu đáp ứng ta trước!”
“Ông không nói, tôi sao có thể đáp ứng?”
“Thật ra thì ta kh