Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327752

Bình chọn: 8.5.00/10/775 lượt.

nh đưa bàn tay thon dài, nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mại của Tuyết Lê, sau đó nhìn cô không có chút vẻ mặt nào, liền cười một cách khổ sở.

Hắn từ từ xoay người, trở về phòng, đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng.

Trong nháy mắt, bên trong gian phòng yên tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tuyết Minh ngưỡng đầu nhìn Mặc Tử Hàn cao hơn mình là một cá đầu, nhìn đôi mắt hắn lạnh như băng, sau đó chậm rãi mở miệng nói, “Chú tên là Mặc Tử Hàn? Chú chính thủ lĩnh hắc đạo hiện tại Mặc Tử Hàn sao?” Hắn nhẹ giọng mà hỏi.

Mặc Tử Hàn khẽ nhắm mắt, nhìn mặt hắn thanh tú dịu dàng nói, “Chính ta!”

Quả nhiên!

Tuyết Minh nhàn nhạt cười cười.

“Chú nói chú muốn trái tim của tôi đi cứu một người, người kia là thân nhân của ngươi sao? Hay là bằng hữu?” Hắn đoán hỏi.

“Hắn là con trai của ta!” Mặc Tử Hàn trả lời.

“Con của chú?” Tuyết Minh lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

Chưa từng nghe nói hắn có con trai, chẳng lẽ là con riêng? Thôi, không sao cả. . . . . .

“Tôi có thể hỏi chú mấy vấn đề không? Chú có thời gian chứ?” Hắn khẽ cười nhạt hỏi.

“Dĩ nhiên có thể, cậu hỏi đi!” Thanh âm Mặc Tử Hàn lạnh như băng, nhưng hai mắt hòa hoãn rất nhiều.

Đứa bé mười hai tuổi như vậy, hắn lần đầu tiên nhìn thấy, vô luận là cá tính hay là nói năng đều vô cùng chững chạc, hơn nữa vô cùng dịu dàng, giống như là một khối ngọc bích, hoa lệ, cao quý, xinh đẹp. . . . . . So với tính tình Thiên Tân hoàn toàn bất đồng.

Tuyết Minh theo dõi hai mắt thâm thúy kia, nhẹ giọng mở miệng, hỏi, “Con của chú, năm nay mấy tuổi?”

“Sáu tuổi, cũng sắp bảy tuổi rồi.”

“Hắn tên gọi là gì?”

“Mặc Thiên Tân!”

“Tính cách của hắn như thế nào? Hoạt bát? Ít nói? Hay là rất nguyên tắc?”

“Hắn là một đứa nhỏ bướng bỉnh, hơn nữa rất quỷ quyệt, luôn thích trêu cợt người khác. Lúc nói chuyện nhất định phải chọc phá người khác hắn mới vui vẻ, nhưng mà hắn rất thông minh, hơn nữa rất hiếu thuận, hắn làm tất cả mọi chuyện đều muốn cho người hắn thích hạnh phúc, muốn cho người hắn thích vui vẻ, vui vẻ. . . . . . Hắn thật biết điều, rất nghe lời, cũng rất thành thục, rất hiểu chuyện, càng thêm thiện lương, đáng yêu. . . . . . Hắn là con trai kiêu ngạo của ta, cho nên không thể để cho hắn chết, vô luận như thế nào ta đều phải cứu hắn, để cho hắn khỏe mạnh lớn lên!”

Tuyết Minh nghe hắn nói những lời này, nhìn mặt hắn do ngôn ngữ biến chuyển mà biến hóa theo biểu tình, nhìn trong đôi mắt càng ngày càng nồng đậm nhu tình, trong lòng đại khái đã biết người gọi là Mặc Thiên Tân là hạng người gì.

“Hắn ngã bệnh sao? Là bệnh tim?” Hắn lại một lần nữa mở miệng, nhẹ giọng hỏi thăm.

“Đúng!”

“Hắn cần trái tim của tôi? Không có trái tim của tôi, hắn sẽ chết?”

“Không!” Mặc Tử Hàn phủ nhận, sau đó sẽ lần nữa khôi phục thanh âm lạnh lùng, nói, “Coi như không có trái tim của cậu, hắn cũng sẽ không chết, ta sẽ không để cho hắn chết!”

Tuyết bắt đầu khó hiểu rồi, hắn không phải đến lấy tim sao? Hắn không phải bởi vì chỉ có tim của hắn mới cứu được con hắn, cho nên mới tìm đến? Chẳng lẽ hắn đã đoán sai?

“Tôi không hiểu rõ ý của chú, ý của chú là nói, nếu tôi không đáp ứng chú, cũng không có vấn đề sao?” Hắn nghi ngờ hỏi tới.

Hai mắt sắc bén của Mặc Tử Hàn đột nhiên nhìn chằm chằm hắn, lạnh như băng nhìn hai mắt hắn, kiên định nói, “Trái tim cậu, ta muốn!”

“Nhưng là chú mới vừa. . . . . .”

“Ý của ta là, coi như không có trái tim của cậu, ta có thể đi tìm tim của người khác!”

“Những người khác. . . . . . ?”

“Chính là ta!” Mặc Tử Hàn lạnh giọng, “Trái tim của ta cũng thích hợp làm phẫu thuật, cho nên coi như không có trái tim của cậu, ta nhất định sẽ không để cho Thiên Tân chết, chỉ là. . . . . . Nếu cậu hiện tại đã đứng trước mặt ta, như vậy cậu nhất định phải chết!”

“A. . . . . .” Tuyết minh đột nhiên nhẹ giọng cười một tiếng, trên mặt lạnh nhạt.

Mặc Tử Hàn cau mày nhìn mặt hắn, trong lòng cực kỳ nghi ngờ.

“Cậu cười cái gì?” Hắn hỏi.

“Không có gì, chỉ là tôi đã sớm biết mình không sống được lâu!” Tuyết minh nhẹ giọng nói xong, trong lời nói mang theo một cái khổ sở.

“Cậu đã sớm biết?” Mặc Tử Hàn vẫn còn nghi hoặc.

“Không sai! Tôi đã sớm biết, bởi vì coi như không phải chú tới lấy mạng của tôi, cũng sẽ có người đến giết tôi, tựa như cái đêm một năm trước, cả nhà tôi đều chết trên tay hắn, hắn nói, nhất định sẽ tới giết tôi và em gái. Thanh âm của hắn tôi vĩnh viễn cũng không quên, đó không phải chỉ là lời nói, cũng không phải đùa giỡn, mà là vô cùng nghiêm túc. . . . . . Thanh âm vô cùng nghiêm túc. . . . . . Cho nên từ sau đêm đó, tôi đã biết mình căn bản không sống được bao lâu. Có thể nói, chỉ cần tôi đi ra biệt thự này, tôi rất mau chết oan chết uổng!” Tuyết minh rất bình thản nói chuyện đã qua, cũng bình tĩnh nhẹ mỉm cười. Thoải mái trên mặt giống như đã sớm quyết định.

“Cậu vừa nói hắn là ai? Chỉ cần cậu nói cho ta biết tên của hắn, ta lập tức giúp cậu giết hắn, thay cả nhà cậu báo thù. Nhưng điều kiện tiên quyết là ta muốn trái tim của cậu bằng bất cứ giá nào!” Mặc Tử Hàn kiên định lạnh giọng.

“Tôi cũng không biết người kia là ai, cũng không thấy mặt của hắn, ta chỉ là nhớ thanh âm của hắ


Old school Swatch Watches