XtGem Forum catalog
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328372

Bình chọn: 10.00/10/837 lượt.

tôi báo thù, tôi liền đem máu thịt, lục phủ ngũ tạng, thậm chí là tánh mạng của tôi, toàn bộ tất cả đều cho hắn, không nghĩ tới ảo tưởng của tôi rốt cuộc thành sự thật, ma quỷ hắn rốt cuộc tới tìm. . . . . .” Hắn nói xong, hai mắt nhìn Mặc Tử Hàn, hắn chính là ma quỷ, hắn chính là tới giúp hắn. Chợt, khóe miệng hắn nở nụ cười thật to, vui vẻ nói, “Tôi rất cao hứng, có thể cùng ma quỷ định ra khế ước này, đây là chuyện cao hứng nhất trong đời.”

Nghe lời hắn, nhìn biểu tình chân thiết trên mặt, người trong phòng lâm vào trầm mặc, không khí bắt đầu thay đổi nặng nề.

Một đứa bé mười hai tuổi bị hành hạ tinh thần, hắn nhất định rất thống khổ, nhất định rất vô dụng, cho nên mới ảo tưởng, ảo tưởng có người có thể giúp hắn.

“Anh điên rồi!” Mặc Thiên Tân đột nhiên tức giận mở miệng, yếu ớt nói, “Cho dù vậy anh cũng không thể sử dụng tánh mạng mình để làm giao dịch? Hơn nữa còn nói cao hứng? Cái này thật sự cao hứng sao? Anh điên rồi. . . . . . Kẻ điên. . . . . .”

“Đúng! Tôi điên rồi. . . . . . Em coi tôi là một thằng điên cũng được, em coi tôi là một kẻ vừa nát lại ngu cũng được, tóm lại tôi đã quyết định, tôi muốn đem trái tim này cho em, tôi muốn giao dịch cùng ma quỷ!” Tuyết Minh kiên định nói, thoải mái trên mặt thay đổi quật cường, vẻ quật cường đó không thua gì vẻ quật cường trên mặt Thiên Tân.

“Em không cần trái tim của anh, em không đồng ý làm phẫu thuật này, nếu như anh muốn báo thù, em sẽ cầu xin ba giúp anh, nếu như ba em không đáp ứng, em sẽ cầu xin đại bá, nếu như đại bá không đáp ứng, em sẽ cầu xin mẹ Tiểu Lam, nếu như mẹ Tiểu Lam không đáp ứng, em sẽ cầu xin mẹ em. . . . . . Mẹ! Mẹ sẽ đáp ứng giúp con đúng phải không?” Mặc Thiên Tân chợt nhìn về phía Tử Thất Thất, cố ý giả bộ tội nghiệp, van xin cô, “Mẹ, mẹ nhất định sẽ đáp ứng con. . . . Đúng không? Mẹ nhất định sẽ đáp ứng. . . . . . Phải không?”

Tử Thất Thất nhìn mặt hắn, nghe thanh âm yếu đuối của hắn, đau lòng nắm tay hắn, “Mẹ sẽ. . . . . . Mẹ sẽ đáp ứng con, chỉ cần con nói, cái gì mẹ cũng đáp ứng!”

“Anh xem. . . . . .” Mặc Thiên Tân vui vẻ cười, dời tầm mắt hướng Tuyết Minh, “Mẹ em đã đáp ứng, anh bây giờ không cần đưa tim cho em để báo thù nữa, anh có thể đi rồi!”

“Thật xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận ý tốt của em!” Tuyết Minh cự tuyệt.

“Tại sao? Em đã giúp anh báo thù, tại sao anh còn cự tuyệt? Chẳng lẽ anh muốn chết như vậy sao? Anh không phải còn có em gái sao? Chẳng lẽ anh nỡ bỏ em ấy?” Mặc Thiên Tân tức giận rống to, bởi vì thân thể quá mức suy yếu, cho nên bắt đầu thở hổn hển từng ngụm từng ngụm .

Tuyết Minh nghe được hai chữ ‘em gái’, chợt trầm mặc mấy giây, mà thoải mái trên mặt cũng mơ hồ hiện ra một chút sầu bi. Cho dù hắn nói đúng, cho dù hắn không yên lòng Tuyết Lê, nhưng hắn đã quyết định, sẽ không lại thay đổi.

“Người của Tuyết gia chúng ta cho tới bây giờ không thiếu nợ người khác, đây là một giao dịch công bằng, em giúp tôi báo thù và chăm sóc em gái tôi, như vậy tôi sẽ an tâm giao trái tim cho cậu!”

“Kẻ điên. . . . . . Anh là kẻ điên, em không cần trái tim của anh, em không muốn trở nên điên khùng như thế, anh đi ra ngoài cho em, anh cút cho em, anh không muốn nhìn thấy em, em không cần làm phẫu thuật, anh cút cho em. . . . . . Cút. . . . . . Cút. . . . . .” Mặc Thiên Tân đột nhiên kích động nói, trong nháy mắt sắc mặt càng thêm trắng bệch, đôi môi thay đổi tím bầm, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, bệnh tim bộc phát.

“Thiên Tân!”

“Thiên Tân!”

“Thiên Tân!”

“Thiên Tân!”

Mặc Tử Hàn, Tử Thất Thất, Mặc Thâm Dạ, Phương Lam, bốn người trăm miệng một lời, đồng thời hốt hoảng chạy đến bên giường, khẩn trương nhìn Thiên Tân đang nguy kịch.

“Tâm tình của hắn quá kích động, trái tim của hắn không chịu nổi kích thích như vậy, phải để hắn bình tĩnh lại. . . . . . Thiên Tân, con hãy nghe mẹ nói, từ từ hô hấp, từ từ hấp khí, không có chuyện gì. . . . . . Bình tĩnh một chút, tỉnh táo một chút. . . . . .” Phương Lam hốt hoảng nói, đôi tay theo hô hấp của hắn, an ủi tâm tình hắn.

Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, toàn thân thần kinh căng thẳng.

Mà Mặc Thâm Dạ quay đầu nhìn Tuyết Minh, tương đối tỉnh táo nói, “Tuyết Minh cậu ra ngoài trước đi, chờ bệnh tình Thiên Tân ổn định chúng ta sẽ chậm rãi nói!”

Tuyết Minh nhìn Mặc Thiên Tân thoi thóp, nhìn bốn người khẩn trương như vậy, đột nhiên cảm thấy mình quyết định dùng trái tim tới cứu hắn là đúng, bởi vì hắn chết rồi, sẽ có rất nhiều người thương tâm, bao gồm bốn người trước mặt này, bao gồm ba người ngoài cửa kia, còn có nhiều người sẽ bởi vì hắn chết đi mà thương tâm khóc rống. . . . . . Mà hắn không giống vậy, cho dù hắn chết, cũng không có ai thương tâm, lại càng không có ai vì hắn rơi lệ, bởi vì hắn đã không còn người thân, em gái duy nhất lại như thế, hắn dùng thời gian một năm không ngừng nói với cô, dùng hết tất cả biện pháp cô cũng không có một chút biến hoá, thậm chí ngay cả một chữ, cô cũng không mở miệng nói với hắn. vì vậy, hắn chết cũng không có quan hệ gì, bởi vì cô căn bản sẽ không có bất kỳ cảm giác, cho nên. . . . . . Cái chết của hắn, ch