
iếu gia đối với đàn ông không có hứng thú!”
Nghe được hắn nói , Thổ Nghiêu trực tiếp đổ mồ hôi !©¸®!
(¯﹏¯|||)~
Tiểu thiếu gia quả nhiên vẫn là tiểu thiếu gia, năng lực tổn hại người vĩnh viễn đều mạnh mẽ như vậy, chỉ là, hắn có thể cùng hắn nói giỡn như vậy, cũng coi là một loại chuyện vui.
“Dạ!” Hắn đột nhiên cúi đầu, cung kính trả lời.
Trên người Mặc Thiên Tân nổi da gà trong nháy mắt rớt đầy đất, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước nhìn Thổ Nghiêu khẽ cười nhạt.
Này không phải là thật sao?
Chẳng lẽ hắn. . . . . . Thật đối với nam nhân. . . . . . Có hứng thú?
Nhưng hắn vẫn là con nít sáu tuổi, nói như vậy, người này có tính yêu thích trẻ con?
Trời ơi!
Hắn chẳng phải vô cùng nguy hiểm?
Mặc Thiên Tân khóe miệng hơi co quắp mấy cái, sau đó vội vàng đi tới trước cửa sát vách, hơi có chút chần chờ hít sâu một hơi, sau đó vươn tay, gõ cửa phòng.
“Đông, đông, đông!”
“. . . . . .” Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không người nào đáp lại.
“Đông, đông, đông!” Hắn lại gõ ba cái.
“. . . . . .” Gian phòng như cũ không người nào đáp lại,
Đang lúc hắn muốn gõ lần thứ ba, Thổ Nghiêu đột nhiên im hơi lặng tiếng xuất hiện ở phía sau hắn.
“Tiểu thiếu gia!”
“Oa ——” Mặc Thiên Tân kêu to một tiếng, kinh hoảng quay đầu nhìn hắn, tức giận nói, “Chú đi bộ cũng không có thanh âm sao? Chú nghĩ hù chết tôi sao? Cho dù tim của tôi tốt lắm, cũng chịu không được hù dọa à? Tôi xem chú là vì ái thành hận, cố tình muốn hại chết tôi có đúng hay không?”
Thổ Nghiêu 囧!
Vì ái thành hận?
Hắn lập tức cúi đầu thật sâu, xin lỗi nói, “Thật xin lỗi tiểu thiếu gia, tôi cũng không phải muốn hù dọa ngài, tôi chỉ muốn nói, cho dù ngài đập cửa, cũng sẽ không có người đáp lại!”
“Tại sao?” Mặc Thiên Tân tò mò hỏi.
“Này. . . . . .” Thổ Nghiêu chần chờ mở miệng, sau đó nhẹ giọng nói, “Ngài đi vào rồi sẽ biết!”
“Ta vào đây? Như vậy không lễ phép chứ? Tự tiện xông vào phòng của một cô gái, đây là hành động gì!” Mặc Thiên Tân một bộ vô cùng có nguyên tắc.
“Tiểu thiếu gia, thật không có quan hệ, mời ngài vào đi!” Thổ Nghiêu mở miệng lần nữa.
Mặc Thiên Tân nghi hoặc nhìn phiến cửa phòng đóng chặt trước mắt, đang nhìn nhìn biểu tình kỳ kỳ quái quái của Thổ Nghiêu, hơi có chút thấp thỏm đem bàn tay đến nắm cửa, sau đó vừa từ từ mở ra, vừa nhỏ giọng nói, “Ex¬cuse/me? Xin lỗi, quấy rầy sao. . . . . .”
Cửa phòng từ từ mở ra, đập vào tầm mắt đầu tiên chính là giường lớn trắng như tuyết, bên giường là một cô gái nhỏ mặc áo đầm màu trắng, cô đưa lưng về phía hắn, đối mặt với cửa sổ, thân thể không nhúc nhích giống như một pho tượng đá. Mặc Thiên Tân canh chừng bóng lưng cô, nghi ngờ một bước đi vào bên trong phòng, sau đó Thổ Nghiêu đóng cửa phòng lại.
Mặc Thiên Tân quét mắt một lần gian phòng này, tất cả nơi đây đều là màu hồng, trên đầu giường còn để ảnh cô và Tuyết Minh chụp chung, trong hình cô gái không có bất kỳ nụ cười, chỉ là sững sờ, vô hồn nhìn ống kính.
“Ngượng ngùng, tôi vừa gõ hai lần cửa, nhưng không có ai ứng tiếng, cho nên tôi mới tự tiện đi tới, thật xin lỗi!”
“. . . . . .”
Mặc Thiên Tân xin lỗi nói xong, nhưng Tuyết Lê không có phản ứng chút nào, vẫn như cũ không nhúc nhích ngồi ở đó.
“Cái đó. . . . . . Thật ra thì tôi là một người rất lịch sự, cũng không phải có thái độ gì, nếu không tôi hiện tại liền ra ngoài gõ cửa lần nữa như thế nào?”
“. . . . . .”
Mặc Thiên Tân mở miệng lần nữa, trên mặt mang nụ cười lúng túng, nhưng Tuyết Lê như cũ trầm mặc ngồi ở chỗ đó, một câu cũng không nói, một động tác cũng không có, thậm chí là hô hấp, đều giống như không có.
Mặc Thiên Tân cau mày nghi hoặc nhìn bóng lưng của cô.
Tại sao cô không nói lời nào đây? Là tức giận sao? Hay là đang tự cao tự đại? Nhưng là cô không nhúc nhích chút nào? Quả nhiên có vấn đề!
Hắn lòng nghi ngờ bước chân, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, dò đầu nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô.
Cô có một đôi mắt to xinh đẹp, nhưng con ngươi đen nhánh trống rỗng , đờ đẫn, không có một chút điểm sáng rỡ, giống như người mù, trên mặt cô cũng không có bất kỳ biểu tình, thật yên lặng không hề gợn sóng, ngay cả tâm trạng và cảm xúc thương tâm cũng không có, giống như người đeo mặt nạ mỏng cứng ngắc, nếu như không phải ánh mắt của cô còn có thể chớp động, cô thật giống như một tượng người xinh đẹp, không có một chút điểm còn sống .
Cô đây là thế nào?
Mặc Thiên Tân nghi ngờ vươn tay, ở trước mắt cô quơ quơ.
Tuyết Lê không có bất kỳ phản ứng, như cũ ngơ ngác nhìn phía trước, không có bất kỳ giao điểm.
Mặc Thiên Tân nhìn dáng vẻ của cô, nhớ tới Thổ Nghiêu vừa nói, lại nghĩ tới lúc Tuyết Minh chết, dáng vẻ cô đi tới, chợt có chút bừng tỉnh hiểu ra, đại khái hiểu cô tại sao lại giống như người rối.
Hắn một bước đứng trước mặt cô, nhìn mặt cô một hồi, sau đó một bước xoay người ngồi bên cạnh cô, cũng quay đầu nhìn gò má cô, hơi cười cười nói, “Cô tên là Tuyết Lê có đúng hay không?”
“. . . . . .”
“Cô đang đợi ca ca của mình sao?” Hắn hỏi.
“. . . . . .”
“Tôi biết rõ ca ca của cô ở nơi nào a, cô biết không?”
“. . . . . .”
Mặc Thiên Tân đột nhiên cầm tay phải của cô, đem bà