Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324904

Bình chọn: 10.00/10/490 lượt.

96: CHUYỆN XƯA NHẮC LẠI, BÍ ẨN VỤ TỰ SÁT ĐƯỢC HÉ MỞ

Phòng ngủ lầu hai

Sau khi nghe Hỏa diễm báo cáo lại kết quả điều tra, Mặc Tử Hàn Hỏa Diễm sải bước đi trở về cửa phòng ngủ, đưa tay đem cửa phòng mở ra, bên trong không gian đen kịt, hắn nhìn về phía đệm giường, Tử Thất Thất đang nằm đưa lưng về phía hắn.

Sao đi ngủ sớm vậy?

Cũng đúng, gần đây cô ngủ tương đối sớm, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói phụ nữ mang thai sẽ ngủ khá nhiều.

“Haha. . . . .” Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, cũng không có mở đèn, vừa cởi xuống tây trang, vừa đi đến cạnh giường.

Chỉ sợ sẽ đánh thức cô, cho nên không đi tắm , thậm chí ngay cả áo sơ mi và quần cũng không có cởi, trực tiếp nằm lên giường mặc dù không muốn ngủ, nhưng vô cùng thỏa mãn.

Một cái tay, nhẹ nhàng đáp trên người của cô, hơi, thận trọng đem lấy cô thân thể khép vào ngực mình, từ phía sau lưng ôm ấp lấy cô.

Nhưng lúc này người bị Mặc Tử Hàn ôm không phải Tử Thất Thất, mà chính là “mụ phù thủy” Thủy Miễu. Cô ta trước đó đã làm cho Tử Thất Thất ngất đi, liền lấy đồ ngủ của cô mặc vào rồi leo lên giường nằm giả làm Thất Thất

Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được sự ấm áp của ông chủ? Hắn ép chặt lồng ngực dính vào sống lưng cô, cánh tay hắn có lực đang ôm ấp lấy cô,nhiệt độ ấm áp đang bao phủ toàn thân cô, mà lòng hắn nhảy thanh âm, rõ ràng ở trên sống lưng của cô truyền lại. Hắn vẫn ôm dịu dàng như lần đầu tiên, hắn trước kia chỉ cần làm xong sẽ lập tức rời đi, cho tới bây giờ cũng sẽ ôm cô ngủ thân mật như vậy. Thật ghen tỵ a, Tử Thất Thất mỗi ngày mỗi ngày đều đang hưởng thụ như vậy hạnh phúc sao? Thật muốn thay thế cô, vĩnh vĩnh viễn viễn thay thế cô.

Chợt, thân thể của cô hơi ngọ nguậy, muốn xoay người ngay mặt cùng hắn lại ôm hắn, sau đó nhân cơ hội trời còn tối, để cho cô ôn lại đã những ký ức tốt đẹp, nhưng là. . . . . .

Bàn tay Mặc Tử Hàn đột nhiên đi tới cổ của cô, nhéo một cái thật mạnh, sau đó ở bên tai của cô dùng thanh âm lạnh lùng nói, “Cô cho rằng cô mặc quần áo của Tử Thất Thất, tôi sẽ nhận không ra cô sao? Thủy Miểu. . . . . .” ( Won: há há, con mụ điên)

Hai mắt Thủy Miễu đột nhiên trợn to.

Hắn làm sao biết được?

Trời tối như vậy, hơn nữa cô từ khi hắn đi vào liền đưa lưng về phía hắn, hắn không thể nào biết được.

“Vì. . . . . . Tại sao?” Cô hơi có chút hít thở không thông hỏi.

“Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ là cô quá coi thường tôi, vừa đụng vào người cô, tôi đã biết ngay cô không phải là Thất Thất. . . . . . Tôi mỗi đêm đều ôm cô ấy ngủ, thời điểm tôi đụng vào thân thể cô, cho nên có phải cô ấy hay không, tôi vừa đụng nhẹ là biết ngay, chỉ là. . . . . .” Hắn nhéo ở cổ cô cổ tay đột nhiên tăng thêm lực, giọng nói càng lạnh lùng hơn, “Tôi nhớ đã cảnh cáo cô không được làm loạn, hơn nữa chuyện lần trước tôi cũng đã điều tra rõ ràng, là cô gọi điện thoại cho Chung Khuê, để cho hắn phái sát thủ vào buổi tối lúc tám giờ nhắm ngay cửa chính biệt thự Mặc gia, cô còn gì để nói nữa không? Có phải hay không nên lấy cái chết tạ tội rồi hả ?”

“Ông…. Ông chủ . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . . Không cần!” Thủy Miểu khàn khàn cầu xin tha thứ, đôi tay dùng sức tách tay hắn ra, nhưng cô càng cố gắng thì càng cảm thấy bất lực

“Thủy Miểu, tôi đã cho cô không ít cơ hội, chỉ là chính cô không quý trọng nó, cho nên. . . . . . Thật xin lỗi, mạng của cô, tôi muốn rồi !” Hắn nói xong, tay tăng them lực lại lần nữa , dùng sức thắt cổ cô.

Thủy Miễu cảm thấy cực kỳ khó thở, nước mắt nghiêm nghị rơi xuống.

Vốn tưởng rằng có thể giả dạng làm Tử Thất Thất hưởng thụ sự dịu dàng của hắn một đêm, nhưng lại không nghĩ tới hắn lại tuyệt tình như vậy. Quả nhiên người đàn ông này vẫn là một Mặc Tử Hàn máu lạnh vô tình như bảy năm trước , trong lòng của hắn, cái gì ân tình? Cái gì hữu tình? Đều là không đáng giá nhắc tới, ngay cả thân tình hắn cũng hung hăng vứt bỏ qua, trong lòng hắn duy nhất còn sót lại một chút dịu dàng, tất cả đều dành cho một người là Tử Thất Thất. Ở trước mặt Tử Thất Thất, hắn giống như biến thành một người khác,. . . . . . Tại sao chỉ có cô ta mới có thể hưởng thụ đặc biệt như vậy? Tại sao chỉ có cô ta mới được hắn đặc biệt dịu dàng?

Không công bằng!

Đều là phụ nữ, cô bỏ ra nhiều hơn nhiều hơn, nhưng là tại sao cô cái gì cũng phải không đạt được?

“Dừng tay ——”

Một tiếng la rất lớn vang lên, khiến Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng lại,trong nháy mắt đèn chiếu thẳng vào hai người bọn họ chói lòa.

Thân thể Tử Thất Thất dao động, loạng choạng bước tới nhưng vẫn cố trấn tĩnh sau đó hốt hoảng nói, “Mặc Tử Hàn, anh mau thả cô ấy ra!”

Mặc Tử Hàn cùng Thủy Miểu khiếp sợ nhìn cô.

Rõ ràng trúng thuốc mê, ít nhất cũng phải năm sáu canh giờ mới có thể tỉnh lại, tại sao chỉ qua hai giờ ngắn ngủi cô đã tỉnh rồi ? Thân thể của cô cùng người bình thường không giống nhau sao? Cô đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt nào hay sao? Hay có khả năng đặc biệt?

“Thả cô ấy ra!” Tử Thất Thất nhìn tay Mặc Tử Hàn còn thắt cổ của Thủy Miễu, hốt hoảng yêu cầu một lần nữa.

“Tử Thất Thất. . . . . .”

“Nhanh lên một chút!”

Chân mày Mặc Tử Hàn nhíu thật chặc, ha


XtGem Forum catalog