Teya Salat
Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323435

Bình chọn: 9.00/10/343 lượt.

rong đời tôi)

– Đón em, nhân tiện mời em đi ăn !

Hơ hơ ! đi ăn à ? Đi ăn thì okie ngay, miễn là đừng ăn đồ Tây, vì tôi chúa ghét đồ Tây, tôi chỉ thích mấy món đậm đà bản sắc dân tộc như bún đậu mắm tôm, bánh cuốn, nem niếc thôi. Mấy món đó vừa rẻ vừa ngon, vừa bổ ( bổ gì thì tôi chịu). Lãng Tử nhìn bó hoa tôi đang ôm, rồi nhăn mặt hỏi.

– Hoa ở đâu ra đấy ?

– À… của… người quen.

– Người quen nào ?

– Hăng- rô Nguyễn !

– Hả ? Sao anh ta lại tặng em ?

– Không biết ! Hỏi anh ta ấy !

Tôi ngu gì mà nói lý do thật ra chứ. Dù thế nào tôi cũng không muốn tình hữu nghị sếp và nhân viên của họ bị lục đục. Thê nên, dán băng keo vào miệng lúc này sẽ là một biện pháp hay ho. Lãng Tử nhìn tôi, tôi nhìn lại anh ấy ( một trong những nguyên tắc bất di bất dịch của việc nói dối, là bạn phải nhìn thẳng vào mắt đối phương và không được chớp mắt, cứ y như là bạn chỉ biết mỗi sự thật thôi ý) . Lãng Tử kéo lấy túi xách của tôi, dắt tôi đi về phía xe.

– Thôi, chuyện đấy hỏi sau, lên xe đã !

Cái gì đây ? Anh ấy cứ nói y như chúng tôi là gì của nhau rồi ý. Nhưng thú thật, tôi chẳng còn cách nào khác, cứ phải cun cút theo anh ấy, mà không cun cút mới lạ ý, lòng tôi cứ như mở cờ trong bụng. Được mời đi ăn với một người đẹp trai như Lãng Tử tội gì mà không đi, chả mấy khi có trai đẹp mời, chúng ta không nên từ chối, phải không ? . Ớ, tôi nhớ ra, mình phải gọi cho lão Hoành Tá Tràng thông báo chứ để hắn đến đây mà không thấy tôi chắc mai hắn vặn xác tôi mất. Tôi vội vàng rút điện thoại ra.

– Alo ! Hoành Tá Tràng hử ! Hôm nay tôi đi chơi với bạn. Khỏi đón nhá !

Hoành Tá Tràng hỏi lại giọng hậm hực.

– Đi với đứa tổ cha nào đấy ?

– Cái mồm ! Cẩn thận cái mồm đấy ! Tóm lại, không phải đón tôi. Không tranh cãi gì nhiều, tốn tiền !

Tôi cúp máy cái rụp trước sự ngỡ ngàng của Lãng Tử. Lãng Tử vừa mở cửa xe cho tôi, vừa hỏi.

– Em gọi cho ai đấy ?

– Cho bạn em !

– Bạn thế nào ?

– À, có thể gọi là kẻ thù không đội trời chung !

– Anh không hiểu !

Anh làm sao mà hiểu được hả Lãng Tử ? Trước anh em dịu dàng, tử tế bao nhiêu thì trước Hoành Tá Tràng em nanh nọc, khó chịu bấy nhiêu. Tốt nhất là anh không nên biết người này, nếu không anh ta mà tồ tồ kể ra các thủ đoạn của em thì còn đâu hình ảnh lung linh của Đỗ Tiến Phương trong mắt anh nữa. Tôi nhún vai như không muốn trả lời thêm, Lãng Tử không hỏi thêm gì nữa. Chúng tôi lên xe đi, và chủ đề câu chuyện đã chuyển hướng sang cái chân tội nghiệp của tôi.

Cuộc đời rất nhiều ngang trái, hễ khi nào mát trời là y như rằng tôi có chuyện hoặc gây ra chuyện. Số là tôi và Lãng Tử đang bàn luận sôi nổi về cái chân của mình thì có một thằng ranh tóc xanh, tóc đỏ nào đó chơi trò lạng lách, đạp chân vào hông xe. Lãng Tử mấy lần phải phanh gấp, bố khỉ. Máu yêng hùng trong tôi trỗi dậy, tôi hét lên với Lãng Tử.

– Anh kéo kính xuống đi !

– Để làm gì ??

– Cứ kéo đi !

Lãng Tử kéo cửa kính xuống, tôi thò đầu ra ngoài và hét vào mặt thằng tóc xanh, tóc đỏ kia.

– Đồ con lợn !

Tôi thụt đầu vào ngay lập tức. Lãng Tử nhìn tôi kinh ngạc, tôi cuống quá nên mỉm cười giải thích.

– Thực ra, em mắng nó là đồ ba trợn đó !

– Thế à, thế mà anh cứ tưởng…

Thật là may, tôi cứ như kẻ ăn trộm lo sợ bị chủ nhà phát hiện ấy, khổ, tôi chỉ anh hùng rơm thế thôi, chứ thực chất có dám ngo ngoe gì đâu. Lãng Tử chưa kịp nói dứt câu thì thằng bé tóc xanh tóc đỏ, tạm gọi nó là gà trống choai lạng lách, tạt đầu xe liên hồi như để chứng tỏ bản chất gà choai của nó. Máu trong người tôi dồn lên, trời ơi, bình sinh mình đã ghét cay ghét đắng ba cái thằng nhãi ranh thích ngông ngênh lắm. Tôi quay sang lắc đầu với Lãng Tử, nhưng thực chất là đang cố làm một việc gì đó để kìm nén cái máu nóng đang bốc lên tận cổ của mình. Lãng Tử cũng lắc đầu ngán ngẩm, có vẻ như anh ấy không hề muốn gây sự thêm với thằng trống choai này.

Thằng trống choai cứ tưởng không ai chấp nó có nghĩa là mọi người đang sợ nó. Đừng hòng ! Một khi vẫn còn có Đỗ Tiến Phương ở đây thì không có lý do gì phải chùn bước trước nó cả, tôi đã định nhao ra mấy lần, nhưng thật may mắn, tôi kiềm chế được. Dù sao, tôi đã trót tỏ ra duyên dáng với Lãng Tử thì cũng phải giữ đến cùng chứ, tôi không muốn Lãng Tử nghĩ sai về tôi. Vì thế, tôi cố kìm cái miệng tôi lại, tự trói luôn cả cặp chân 89 phân của mình để khỏi nhảy xổ ra. Nhưng than ôi, thật là khó chịu, trong khi máu nóng trong tôi không ngừng dồn lên não thì thằng trống choai bên ngoài lại liên tục bỡn cợt. Lúc đó, tôi chỉ ước Lãng Tử lao ra ngoài mà tặng cho thằng bé tội nghiệp muốn gây sự chú ý kia một nắm đấm, để tôi còn có cớ mà vứt đi sự cái mặt nạ đoan trang của mình lao ra hỗ trợ. Nếu được thế, tôi đảm bảo là chúng tôi thắng là cái chắc. Tuy nhiên, Lãng Tử mặc dù có phần khó chịu nhưng không hề có ý định đó. Còn tôi, máu nóng đã bốc lên quá đỉnh đầu đúng lúc thằng trống choai giả vờ đụng vào xe chúng tôi ngã xuống đường để ăn vạ. A, dám ăn vạ bà ạ, còn lâu nhé, bà là chuyên gia ăn vạ đây con ạ ! ở đất nước Việt Nam này nếu trình độ ăn vạ được cấp bằng thì bà mày đây đã được thăng hàm giáo sư rồi con ạ. Lã