Polly po-cket
Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Chân Ngắn, Sao Phải Xoắn

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323361

Bình chọn: 9.00/10/336 lượt.

mới cho con, sau khi đã bắt con lạch cạch cái con bọ ghẻ đến cả gần chục năm có lẻ. Nhưng, mẹ ơi, con tha thiết đề nghị mẹ hãy tin tưởng giao tiền cho con chứ không thể giao tiền cho cái lão mặt sắt kia, vì con là con của mẹ chứ có phải anh ta đâu. Thật đáng tiếc, mọi lời đề nghị của tôi bị mẹ gạt phăng, mẹ nói với Hoành Tá Tràng, “ dẫn nó ra mua xe giúp cô, ngay và luôn, cháu mà để thêm vài giờ nữa là nó cướp tiền chạy đấy”. Ô ! thật, trần đời chưa ai hiểu tôi bằng mẹ tôi. Tôi thà đi xe xấu mà có một đống tiền rủng rỉnh trong túi để tiêu pha theo ý thích còn hơn là đi xe đẹp mà không một xu dính túi. Đương nhiên, Hoành Tá Tràng nghe lời mẹ tôi. Anh ta dẫn tôi ra đại lý bán xe, sau một hồi quần nát đại lý đó, tôi cũng chọn được cái xe Classico của mình. Xe này thấp, nhỏ phù hợp với cặp chân ngắn của tôi. Hơn nữa, nhìn nó rất nữ tính và xinh đẹp giống chủ nhân của nó, nói chung là tôi hài lòng. Hoành Tá Tràng nhìn ngược nhìn xuôi cái xe rồi nhìn sang tôi. Anh ta hỏi một cách rất nghiêm túc.

– Này, chắc cô phải cưa giảm xóc của cái xe này đấy !

– Ơ, phải cưa á ! Cưa để làm gì ?

– Cưa bớt cho đỡ cao, chân cô ngắn thế sao với được.

Tôi thề, nếu không có anh bán hàng đẹp trai ở đó thì chắc chắn Hoành Tá Tràng đã không còn lấy một sợi tóc trong tay tôi rồi. Điên đến thế là cùng, tại sao anh ta lại thích sỉ nhục tôi vào những lúc tôi đang vui nhỉ ?.

Tôi nghiến răng trèo trẹo với anh ta và thề rằng sẽ trả thù, tất nhiên không phải là lúc này, vì tôi cần phải giữ vẻ đẹp đoan trang của tôi với anh bán hàng đẹp trai đã. Hoành Tá Tràng hạ nhục được tôi nên phởn chí lắm, cười suốt. Nhưng anh ta chẳng cười được bao lâu, lại có điện thoại gọi đến, tôi nhanh mắt liếc thấy là “Không Ai Cả”, ôi trời, lại là cái đứa dở người nào đó ư ?. Hoành Tá Tràng tắt hẳn nụ cười, không biết bên kia nói gì đó, tôi chỉ thấy Hoành Tá Tràng nói như mắng “ Đừng có yếu đuối thế được không ? Chuyện gì cũng phải có giới hạn chứ !…. Được rồi, tôi sẽ đến… đừng có làm gì dại dột đấy !”. Hoành Tá Tràng cúp máy, còn tôi đang nhíu mày, nhăn trán nghĩ ngợi xem thực ra Không Ai Cả là ai ? Con gái hay con trai ? Già hay trẻ ? Béo hay gầy? thông minh hay ngu dốt ?…. Tóm lại, dù đó là ai đi chăng nữa thì cái tên đó đã tiêu tốn không biết bao nhiêu nơ ron thần kinh của tôi. Ô trời, thật là hại não.

Hoành Tá Tràng tỏ ra khá bực bội, anh ta giao cho tôi cái xe mới, không quên dặn dò tôi đi về cẩn thận và chạy biến. Khốn nạn cái thân tôi, cả đời đã biết đi cái xe ga nào đâu, chẳng lẽ lại vứt nó ở đây ? Mấy chục triệu chứ có ít ỏi gì đâu. Thằng cha Hoành Tá Tràng thật đáng chết, nếu gặp anh ta lần thứ hai, chắc chắn tôi không để anh ta sống thêm một ngày nào nữa. À quên, còn cả cái đứa Không Ai Cả rách việc nào đó nữa chứ. Nếu tôi mà biết nhà nó ở đâu, tôi sẽ đến làm một mẻ ra trò. Miệng thì chửi nhưng tay thì dắt xe, khổ quá là quá khổ. Kêu thế cho nó có phần thảm cảnh để nâng tội của Hoành Tá Tràng lên thôi, chứ Phương 89 phân như tôi thì sợ cái cóc gì trên đời ! Ngó trước, liếc sau một tí, tôi liền leo lên xe, nổ máy, một khi đã khổ thì phải liều. Tôi liều nhiều rồi, tôi biết, chẳng việc gì bạn phải xoắn hết.

Tôi leo lên xe và phóng vèo đi ! Cái xe nó hơi khực khực một tí nhưng dễ đi gấp mấy lần con xe số ghẻ của tôi. Thật tuyệt, dù sao cũng phải cảm ơn mẹ vì đã đầu tư cho tôi một khoản lớn đến thế. Lần đầu tiên mẹ tôi rút tiền ra mà không hé lấy nửa lời cằn nhằn đấy. Tôi vừa đi vừa ứng tác thành một bài thơ rất đỉnh :

Xe mới bon bon trên đường

Em xinh khiến cả phố phường nhìn theo.

Xe phi như ngựa lên đèo.

Có thằng xe rác phòng vèo qua vai !!!

Bài thơ tạm thời bị gián đoạn vì chủ nhân của nó bận loạng choạng chống xe vì thằng xe rác. Mặc dù đã cẩn thận đi sát bên lề đường nhưng tôi không tránh khỏi lúng túng. Tôi chới với chống chân và thật tai họa thay, tôi chống chân vào đúng cái rãnh nước bẩn bên đường, chân hụt và xe ngã ! Thơ với chả thẩn ! Tôi ngồi luôn tại chỗ vừa hoảng sợ vừa tức giận. Bình thường tôi hay mạnh mồm thế thôi chứ gan tôi chỉ bằng gan con chuột nhắt ! Ngã xe xong tôi chẳng thể nào đứng dậy nổi, không phải vì đau mà vì run.

Tôi ngồi một lúc lâu, vẫn không thể lấy được bình tĩnh. Cuối cùng, phương án an toàn nhất là nhấc điện thoại và gọi cho Lãng Tử.

Chương 7.2

Chưa đầy 10 phút sau, Lãng Tử có mặt, anh ấy vội vàng kéo tôi đứng dậy. Ôi trời!thú thật với các bạn rằng tôi đã cố tình để mình trông tội nghiệp và khổ sở hơn thực tế (một trong những mánh để các bạn thử tình cảm của đối phương là giả vờ tội nghiệp hơn mức cho phép, thử đi, rồi bạn sẽ biết). Lãng Tử dựng xe và săm soi người tôi xem có bị đau ở đâu không. Tất nhiên là không đau, tôi hết đau từ đời tám hoánh nào rồi. Lãng Tử nhìn xuống chân tôi và thốt lên: “Ôi! Chân kìa”. Lạy trời, đừng nói là nó chảy máu nhé! Đừng để thảm họa Hoành Tá Tràng lặp lại lần nữa nhé. Tôi nhìn xuống chân mình và thấy hai bàn chân đen ngòm bẩn thỉu. Khổ quá! Vì diễn quá nhập vai mà tôi đã trót thò cả hai chân vào rảnh nước thải ấy. Thật tệ. Tôi đã trả một cái giá quá đắt! Ôi trời ơ