
ngủ ở một trường của Mỹ.
Mệt nhọc hơn hai tiếng, cuối cùng cũng dọn sạch được góc phía Đông Nam, dù còn cách rất xa so với trình độ không còn một hạt bụi không tưởng mà nhà trường yêu cầu, nhưng Du Nhiên đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Ai ngờ đúng lúc này, trong không khí lại bắt đầu lơ lửng mùi vị bất an quái lạ.
Theo lệ cũ, Du Nhiên quay đầu, nhìn thấy Khuất Vân cũng không có gì bất ngờ.
Du Nhiên thầm di chuyển vị trí, nắm chặt cái chổi.
“Hiệu suất cao hơn rồi, tốt.” Khuất Vân mỉm cười.
Trẻ ngoan là không thể nói chuyện với bạn trai cũ, Du Nhiên nhắc nhở chính mình như thế.
“Gần đây vẫn còn uống rượu à? Uống ít một chút, uống quá nhiều sẽ hại sức khỏe.” Khuất Vân nói.
Cho dù tôi có uống axit cũng liên quan gì đến anh? Du Nhiên nghĩ thầm.
Dường như nhìn ra những ngôn ngữ cơ thể của cô, Khuất Vân nói tiếp: “Hơn nữa, một nam môt nữ uống rượu cũng không tốt lắm, rất dễ uống ra… những cảm tình lầm lẫn.”
Vậy anh với Đường Ung Tử nhà anh như hai con cua trong mùa đánh bắt thèm được hấp cách thủy ngang ngược bò trong trường học thì tốt?!
Du Nhiên vừa nghĩ vừa nghiến răng, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy buồn cười về bản thân: quan tâm tới anh ta và Đường Ung Tử làm gì.
Vì vậy, Du Nhiên thoải mái cười, sau đó…
Vung cái chổi trong tay một vòng, “chát” một tiếng đánh vào chân Khuất Vân.
Sức lực rất lớn, tuy chưa đến mức gãy xương nhưng ít nhất cũng bầm tím, Du Nhiên cảm thấy thỏa mãn với động tác này của mình.
“Thầy giáo, thật xin lỗi, không nghĩ là lại trượt tay.” Cô lạnh lùng nói.
Hôm nay trời râm mát, không có ánh mặt trời, vì vậy trong mắt Du Nhiên, nụ cười trên môi Khuất Vân cũng không quá rõ ràng.
Nhưng cô xác định, nụ cười này giống hôm qua như đúc.
Tuyệt đối là bị đánh cho ngu người rồi.
Du Nhiên lùi ra, không nói thêm một câu nào nữa, trực tiếp đi qua Khuất Vân, bỏ đi.
Hai ngày liên tiếp gặp Khuất Vân ở cùng một địa điểm, Du Nhiên cho rằng ngày thứ ba cũng sẽ trốn không thoát, cho nên cô mang theo MP4, tải xuống một loạt nhạc ầm ầm, quyết định khi quét dọn sẽ nghe, có chết cũng không nghe Khuất Vân nói gì nữa, khiến anh ta mất mặt, bỏ đi cho sớm.
Thế nhưng khi mở cửa phòng lưu trữ ra, Du Nhiên ngẩn người một phút, sau đó, cô bắt đầu hối hận mình đã không mang đến một con dao phay – góc Đông Nam phòng lưu trữ mới được cô quét dọn sạch sẽ ngày hôm qua lại chồng chất một đống bụi bặm và đồ đạc.
Hôm nay, Khuất Vân không tới.
Buổi tối, Du Nhiên ngồi trên sân tennis trong trường uống bia với Tiểu Tân.
“Tôi muốn giết anh ta.” Du Nhiên tối sầm mặt nói: “Nhưng tôi không thể làm như vậy, tôi không thể vào tù vì một người như vậy, vì thế, phương pháp duy nhất là…”
Du Nhiên lấy dao gọt hoa quả trong người ra đặt vào tay Tiểu Tân: “Cậu đi giết anh ta giúp tôi.”
Tiểu Tân yên lặng liếc mắt nhìn cô, cúi đầu, rồi lại tiếp tục uống bia của mình.
“Yên tâm, tôi sẽ tới trại giam thăm cậu, còn có thể mua cho cậu dầu bôi trơn loại đắt nhất.” Du Nhiên cảm thấy mình như vậy là rất có tình nghĩa.
“Dầu… bôi trơn?” Tiểu Tân chậm chạp nhướng mắt lên, yêu cầu một lời giải thích.
“Dáng vẻ như cậu thế này hẳn sẽ rất được mấy bậc đàn anh trong tù hoan nghênh… Bé trai và đại ca xã hội đen, cường công cường thụ, đề tài đam mỹ thật là tốt.” Du Nhiên chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
Vừa dứt lời, dao gọt hoa quả “xoẹt” một tiếng, vẽ ra trong không trung một tia sáng bạc, găm cứng tay áo Du Nhiên trên mặt đất một cách chính xác.
Chỉ một cm nữa thôi là Du Nhiên đã mất một miếng thịt.
Tiểu Tân đúng là một kẻ thích bắt nạt kẻ yếu, Du Nhiên thở dài, chẳng trách bọn họ lại thành bạn rượu.
“Trưa mai cô có đói bụng không?” Tiểu Tân đột nhiên hỏi một vấn đề vô cùng kỳ quái.
“Chỉ cần tôi còn sống, trưa nào tôi cũng đói bụng.” Du Nhiên nhổ con dao ra khỏi mặt đất, thuận tiện giải cứu tay áo của mình.
Ai nha, thủng một lỗ thật to, Du Nhiên quyết định, lát nữa sẽ dùng thẻ tín dụng của Tiểu Tân tới trung tâm mua sắm mua một bộ mới.
“Vậy trưa mai tôi mời cơm.” Tiểu Tân nói.
“Tự nhiên nịnh bợ, không phải lưu manh cũng là trộm cắp.” Du Nhiên cất dao gọt hoa quả đi, nhìn Tiểu Tân chằm chằm, nói: “Nói đi, có phải cậu có ý với chị đây không?”
Mặt Tiểu Tân ửng hồng, ngay cả lông mày cũng lập tức từ “—” biến thành “ㄧ“, hét lớn: “Bà Lý, tôi van bà đừng có đặt sự mơ tưởng của bà lên người tôi, ai có ý với bà?!”
“Vậy cậu đỏ mặt như thế làm gì?” Du Nhiên vẫn ung dung uống bia: “Tiểu Tân, đừng yêu chị, chị chỉ là một truyền thuyết.”
Tiểu Tân thở sâu, gắng sức run run biến hai hàng lông mày từ “ㄧ” trở lại thành “—”, cố gắng quay lại chủ đề vừa rồi: “Mười một rưỡi trưa mai, cổng sau, không gặp không về.”
Nói xong, Tiểu Tân đứng dậy bỏ đi.
“Này, đã muộn thế này rồi, tiễn chị đây về ký túc xá đi.” Du Nhiên nói.
“Bà Lý, bà yên tâm, bề ngoài của bà cực kỳ an toàn.” Tiểu Tân nói xong vỗ mông bỏ đi
Không còn cách nào khác, cô gái độc thân đành tự mình quay về ký túc xá.
Lúc này đã gần một giờ đêm, sân tennis và ký túc xá của Du Nhiên cách khá xa, ở giữa còn có một con đường đầy cây cối, ban ngày đã thấy âm u, đừng nói đến lúc bốn