
nghĩ đến chỉ là… tôi thật xui xẻo.”
“Thật đấy, tôi thật xui xẻo, vì sao thế giới nhiều người như vậy, bọn có cứ nhất định phải tìm đến tôi?”
“Thật sự bởi vì nhìn tôi có vẻ rất biết chịu đựng sao? Lúc nào cũng có thể sống lại, mang lại cho bọn họ nguồn lạc thú vô tận?”
“Xem ra tôi nên yếu đuối một chút, ít nhất cũng phải vờ như yếu đuối một chút, nếu như vậy, có lẽ tôi sẽ không bị thương nhiều như thế, đúng không?”
“Tôi hận bọn họ, tôi hận từng người bọn họ.”
“Thế nhưng, cậu có biết vì sao tôi lại buồn phiền như thế không? Phía sau bọn họ, mỗi người đều có những chuyện cũ, cả đám đều thật bi thảm.”
“Đúng vậy, bọn họ đều rất đáng thương, tôi cũng rất đáng thương, như vậy, ai nên hận ai đây?”
“Thế giới này, rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Vì sao liên tục hai lần tôi đều bị lừa? Tôi ngu ngốc như vậy sao?”
“Nghĩ lại đều là lỗi của tôi, là lỗi của bản thân tôi, tôi không biết cách nhìn người, cũng không có khả năng nhìn lại lần thứ hai.”
“Đúng vậy, là lỗi của tôi, nhất định là lỗi của tôi.”
“Tôi không dám nữa, không còn đủ dũng khí để tin tưởng tình yêu nữa, chuyện đó đều là gạt người, đều là những thứ do những người buồn chán tự biên tập ra để giết thời gian.”
“Đúng vậy, tôi không bao giờ tin nữa, vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không tin nữa.”
Dưới ánh đèn lắc lư lay động rất nhanh, Du Nhiên vùi đầu vào cánh tay.
Con mẹ nó cái gì mà nam hoan nữ ái, đều là phí thời gian, có thời gian rảnh không bằng ngủ cho đã mắt.
Ít nhất ngủ, trái tim sẽ không bị tổn thương.
Trong tiếng nhạc ầm ỹ, giọng nói của Tiểu Tân trầm tĩnh truyền đến: “Có câu quá tam ba bận.”
Du Nhiên cười mỉa: “Còn gặp loại chuyện này lần thứ ba, mạng nhỏ của tôi sẽ không còn.”
“Ít nhất cũng phải thử một lần cuối cùng.” Giọng nói của Tiểu Tân rất gần tai Du Nhiên.
Du Nhiên lắc đầu, thật chậm, mang theo chút men say.
“Lúc này, cô cứ ngồi tại chỗ, chỉ cần ngồi tại chỗ, chờ người đến yêu cô là được rồi.” Tiểu Tân nói.
“Đợi đến lúc tóc bạc, sẽ có ai đến không?” Du Nhiên bật cười.
“Sẽ có.” Giọng nói của Tiểu Tân có một sự dịu dàng chưa từng có, trong cùng một thời khắc đó, cậu ta cầm lấy tay Du Nhiên: “Tôi đã đến.”
Dưới ánh đèn, tất cả mọi thứ dường như đang lắc lư.
Du Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một thế giới không ổn định như thế.
Thế nhưng, ánh mắt Tiểu Tân lại là thứ vững chắc và kiên định duy nhất trong thế giới lay động này.
“Lý Du Nhiên, tôi thích em.” Cậu ta đã nói như vậy với cô.
Trong giờ phút này, Du Nhiên bỗng nhớ tới một người nào đó từng cảnh báo cô không nên uống quá nhiều rượu.
Đây là bài học thứ mười tám mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên – Uống rượu, là rất dễ uống ra tình cảm.
Chàng giảng viên cầm thú của tôi – chương 19
[Bài học thứ mười chín'> Đàn ông khi đã nóng vội, là có thể bất chấp thủ đoạn.
Yêu hay được yêu, dường như bất cứ ai đều phải đối mặt với vấn đề này.
Vẹn toàn đôi bên, vấn đề này rất khó thực hiện, chúng ta luôn yêu người không yêu chúng ta và không yêu người yêu chúng ta.
Rốt cuộc cái gì mới là thứ mình muốn, mỗi người đều khó có thể biết rõ.
Chỉ cần chọn sai, đó là hối hận cả đời.
Dưới ánh đèn vừa mờ ảo vừa hỗn loạn, Tiểu Tân đã quay sang nói với cô rằng: “Lý Du Nhiên, tôi thích em.”
Ánh mắt cậu ta thật kiên định, lời nói của cậu ta cũng thật kiên định, bàn tay cậu ta nắm lấy tay cô, cũng kiên định.
Du Nhiên nhìn cậu ta đủ một phút, sau đó… “rầm” một tiếng ngã lên bàn, vùi đầu vào giữa hai tay.
Lông mày của Tiểu Tân gần như biến thành hình dạng giống gân xanh trên trán, lên xuống như những cuộn sóng, giống như có thủy quái đi dạo dưới đó.
“Lý Du Nhiên, trong lúc tôi đang tỏ tình, em dám chọn cách giả vờ ngủ không có sáng kiến nhất này!!!” Tiểu Tân túm cổ áo Du Nhiên, dùng sức lắc cô như đang vẩy tờ giấy.
“Xương tôi sắp rụng ra đến nơi rồi!!!” Du Nhiên xin tha.
Lúc này Tiểu Tân mới chịu buông tay, nhưng lông mày vẫn ở trong trạng thái tức giận.
“Ai bảo cậu bỗng nhiên nói mấy lời kiểu thế này, tôi không giả vờ ngủ còn làm gì được nữa?” Du Nhiên cúi đầu chỉnh lại quần áo mình, may mà cảnh xuân chưa lộ ra nhiều lắm.
Tiểu Tân nhìn mặt bàn, rồi lại nói: “Tôi nghiêm túc.”
“Nhưng tôi không thể nghiêm túc.” Du Nhiên nói: “Tôi không muốn nghiêm túc nữa.”
“Bởi vì em từng bị tổn thương? Vì sợ? Lý Du Nhiên mà tôi biết không phải người như thế.” Tiểu Tân thấp giọng nói.
“Đừng dùng phép khích tướng với tôi, tôi chính là loại người như thế.” Du Nhiên nói thật: “Tôi không muốn yêu nữa, tốt nghiệp rồi, tới tuổi phải đi xem mặt rồi, tôi sẽ chọn một người phù hợp rồi lấy người đó… Vậy thôi.”
“Lẽ nào… Tôi còn không bằng một người đàn ông xa lạ nào đó hay sao?” Tiểu Tân hỏi, giọng nói có chút khàn khàn.
“Tôi là tai họa, vì vậy không thể hại cả nhà cậu.” Du Nhiên đánh giá chính mình như vậy.
“Tôi bằng lòng bị em gieo tai họa, em còn quan tâm làm gì?” Tiểu Tân nhíu mày.
“Còn tôi không muốn gieo họa cho cậu, cậu quản được tôi chắc?” Du Nhiên cũng nhíu mày.
“Lý Du Nhiên, em nói cho rõ ràng, Long Tường tôi rốt cuộc có chỗ nào không xứng với em?” Tiểu Tân vỗ bàn.
“Có rất nhiều người xứng với tôi, chẳng lẽ cứ gặp