The Soda Pop
Chàng giảng viên cầm thú của tôi

Chàng giảng viên cầm thú của tôi

Tác giả: Tát Không Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327082

Bình chọn: 8.00/10/708 lượt.

mình không uống chính là có lỗi với quốc gia, có lỗi với nhân dân, có lỗi với bố mẹ, có lỗi với mấy con gà trống mỗi ngày không ngại vất vả cực nhọc gọi cô rời giường, có lỗi với tấm poster Ngô Ngạn Tổ quyến rũ trên tường.

Nhưng trước giờ Du Nhiên chỉ uống bia, sao chịu được loại hàng hóa cao cấp này?

Đang lúc định đâm lao đành phải theo lao, Khuất Vân nhận lấy chén rượu trước mặt cô, ngửa cổ uống cạn.

Lý do là, tửu lượng của sinh viên không tốt, để thầy giáo là anh thay thế.

Có mở đầu là không thể cứu vãn, mọi người kết thành một mặt trận thống nhất mà mời rượu anh.

Khuất Vân che trước mặt Du Nhiên, uống hết chén này đến chén khác.

Theo lý mà nói, mấy chén vào bụng, mặt hẳn nên đỏ ửng, nhưng sắc mặt Khuất Vân dường như ngày càng tái nhợt.

Hơn nữa, Du Nhiên còn thấy, thừa dịp người khác không chú ý, anh còn len lén ấn vào bụng.

Hơn hai tiếng sau, tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc, khi tan cuộc, Du Nhiên lại phát hiện không thấy Khuất Vân đâu nữa.

Hiệu trưởng dùng xe riêng đưa Du Nhiên về trường, trên đường, Du Nhiên luôn có một thắc mắc nhưng rõ ràng là không có lập trường nào để mở miệng hỏi.

Cuối cùng hiệu trưởng bánh bao chủ động nói: “Không cần đoán nữa, thằng con trai của thầy giờ đang ở trong bệnh viện.”

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Du Nhiên, hiệu trưởng tiếp tục nói: “Mấy ngày nay dạ dày nó khó chịu, sáng nay đi bệnh viện khám ra là loét dạ dày, vừa rồi còn uống nhiều rượu như vậy, dạ dày xuất huyết là cái chắc, giờ đang nằm viện.”

“Thầy biết anh ấy loét dạ dày còn để cho anh ấy uống rượu?”

“Nếu không phải muốn cho nó uống, hôm nay đưa em đi cùng còn ý nghĩa gì nữa?” Hiệu trưởng nói.

“Có ý gì?” Du Nhiên mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

“Nó vốn không thể ra ngoài, nhưng thầy nói với nó, em đang ở đây, đồng thời sẽ bị chuốc rượu. Nó ngắt máy rồi chạy tới trong mấy phút.”

Du Nhiên lúc này vô cùng muốn chọc bục cái gương mặt bánh bao cười lên có vẻ trong sáng, hòa ái kia của hiệu trưởng.

Đèn đỏ bật lên, xe dừng lại, trong giờ phút này, lần đầu tiên hiệu trưởng không cười nữa, nghiêm túc nói: “Du Nhiên à, thằng con trai kia của thầy thật sự rất thích em, thầy chưa từng thấy nó quan tâm ai như thế.”

Du Nhiên nhẹ bấm vào ngón tay mình, không nói được câu nào.

“Nhưng, nó nhất định đã làm rất nhiều chuyện khiến em đau lòng, vì vậy…” Hiệu trưởng lại trưng ra gương mặt bánh bao và nụ cười vô hại nhất, nói: “Vì vậy, cộng thêm cả phần của thầy, thừa dịp hiện tại hành hạ nó một lần cho thỏa đi.”

Du Nhiên: “…”

Khi xuống xe, Du Nhiên chậm rãi bước lên con đường trở về ký túc xá, trong lòng không yên.

Di động trong lòng bàn tay như đang nóng lên.

Giống như đang nhắc nhở cô gọi điện cho một người.

Đang do dự, di động vang lên, nhìn lại, là Tiểu Tân – hẹn cô gặp nhau bên ngoài trung tâm mua sắm.

Sau khi giúp cậu ta chọn một đôi giày thể thao, Tiểu Tân dẫn cô đi dạo trong khu đồ nữ.

Trên cơ bản, mỗi khi Du Nhiên thử một bộ, Tiểu Tân sẽ gọi người bán hàng viết hóa đơn.

Giá của quần áo trong trung tâm thương mại đối với sinh viên mà nói là hơi cao, nhưng Tiểu Tân bướng bỉnh muốn tranh trả tiền, đồng thời còn kéo cô tiếp tục dạo quanh.

Du Nhiên đành phải mượn cơ hội vào WC để nghỉ ngơi.

Trong phòng vệ sinh, Du Nhiên nhìn mình trong gương, luôn cảm thấy trong mắt có chút nặng nề.

Trong lòng, giống như có chuyện gì đó.

Là về Khuất Vân.

Dù nói thế nào đi nữa, anh vì giúp mình chắn rượu mới phải nằm viện, nếu vậy, có nên gọi một cuộc điện thoại xác định tình trạng của anh hay không?

Tay tự ý chuyển động, Du Nhiên lấy ra tờ giấy trong túi quần, gọi số điện thoại phía trên.

Đây là do hiệu trưởng đưa cho cô trước khi xuống xe, dường như ông biết Du Nhiên nhất định sẽ không giữ số điện thoại của bạn trai cũ.

Vì vậy, hiệu trưởng bánh bao cũng là một nhân vật nguy hiểm.

Ấn vào phím gọi, còn chưa được một giây, Du Nhiên vội vàng ngắt máy, giống như một con mèo bị bắt quả tang ăn vụng.

Cô cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.

Dùng nước rửa mặt, Du Nhiên hít sâu một hơi, ra khỏi toilet.

“Tầng ba có rất nhiều kiểu mẫu mới, lên xem một lát đi.” Tiểu Tân rất hăng hái.

“Thôi, tôi mệt rồi.” Du Nhiên tìm một cái cớ.

“Bình thường khi em cùng bạn bè ra ngoài, đi giày cao gót dạo cả đêm cũng không thấy kêu la gì.” Tiểu Tân không tin lời cô nói.

Du Nhiên không nói gì.

Tiểu Tân lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng nói: “Em không muốn tiêu tiền của tôi đúng không?”

Những lời này đã nói đúng tâm sự của Du Nhiên, nhưng cô vẫn che giấu: “Không phải không muốn, chỉ cảm thấy không cần mua nhiều như vậy.”

“Không phải em từng dùng sinh hoạt phí của một tháng để mua một chiếc quần jeans đấy sao?” Tiểu Tân từng làm anh em của Du Nhiên, đối với quá khứ của cô có thể nói rõ như lòng bàn tay.

Du Nhiên bị hỏi đến á khẩu.

“Em cho rằng tiêu tiền của tôi sẽ khó chịu phải không?”

Giọng nói của Tiểu Tân lớn hơn một chút.

Xung quanh người qua kẻ lại, Du Nhiên không thích cảm giác bị vây quanh nhìn ngó, liền kéo Tiểu Tân tới một góc trung tâm mua sắm, giải thích: “Tôi chỉ nghĩ, sinh viên không cần th