
iết phải mua loại mặt hàng có giá thế này, dù sao chúng ta chỉ là mấy con sâu gạo…”
Tiểu Tân lạnh lùng ngắt lời cô: “Nguyên nhân thật sự em từ chối tiêu tiền của tôi là vì tiền của tôi không phải tự tôi kiếm ra, phải không?”
“Tôi không có ý này.” Du Nhiên vội vàng phủ nhận.
“Tiền của Khuất Vân do tự anh ta kiếm, vì vậy em dùng thật yên tâm, thoải mái, phải không?” Tiểu Tân hỏi.
Du Nhiên bỗng có chút buồn bực: “Chuyện giữa chúng ta không liên quan đến anh ta, vì sao mỗi lần cãi nhau đều phải kéo anh ta vào?”
“Em thật sự cho rằng anh ta không ở giữa chúng ta sao?” Tiểu Tân hỏi thẳng vào vấn đề trong lòng Du Nhiên.
“Cậu không cảm thấy như vậy mệt muốn chết sao?” Du Nhiên hỏi: “Chuyện gì cũng phải nhắc đến anh ta, hơn nữa, cậu còn cố tình hay vô ý muốn so sánh với anh ta, muốn trở thành người như anh ta, thú vị lắm sao?”
“Bởi vì tôi muốn em thích tôi.” Đôi mắt Tiểu Tân đen đến mức trong vắt, trong vắt đến mức tràn ngập nặng nề: “Bởi vì em thích người như anh ta, vì vậy tôi nghĩ, nếu tôi cũng giống anh ta một chút, có phải em cũng sẽ yêu tôi một chút hay không?”
Du Nhiên lắc đầu: “Trước đây thích anh ta, bởi vì tôi ngu ngốc.”
“Vậy em không cần phải thông minh nữa.” Tiểu Tân lẳng lặng nói, giọng nói giống như hương khói trên miếu thờ, từng sợi trắng bạc, vất vưởng bay lên.
Du Nhiên dừng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Tôi không muốn đấu võ miệng với cậu khi cậu không khống chế được cảm xúc… Chúng ta về đi.”
Nói xong, Du Nhiên xoay người định đi, nhưng Tiểu Tân giữ cánh tay của cô lại, không nói lời nào.
Hai người giằng co, trong lúc đó, di động của Du Nhiên vang lên.
Bài hát “prisonen of love” của Hikaru Utada vang lên trong túi một lần, ngừng lại, rồi lại vang lên lần nữa.
Du Nhiên ban đầu không phát hiện ra, nhưng khi nhớ ra cuộc điện thoại mình đã gọi trong toilet, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc.
Tiểu Tân đương nhiên cũng nhận ra sự khác thường của Du Nhiên, cậu ta đưa tay vào trong túi áo của Du Nhiên, dùng một tay lấy điện thoại ra, mở máy, không nói gì, chỉ lắng nghe.
Bên kia chỉ nói hai câu, Tiểu Tân lập tức ngắt máy.
Vẻ mặt Tiểu Tân cố gắng làm ra vẻ không quá kích động, nhưng những chuyển động rất nhỏ trên từng phần cơ thể của cậu ta đang thể hiện điều đó, không thể nghi ngờ.
“Khuất Vân hỏi… năm phút trước, em gọi cho anh ta là có việc gì?”
Du nhiên không ngờ sự tình lại phát triển như vậy, nhất thời sững sờ đứng tại chỗ.
“Nói cách khác, khi tôi ở ngoài chờ em, còn em, lại ở trong toilet gọi cho anh ta… Em cho rằng, hành động như vậy của em còn có thể khiến cho tôi tin anh ta không đứng giữa chúng ta sao?” Giọng nói của Tiểu Tân khàn khàn hơn bình thường rất nhiều, giống như đám mây dày có thể đập vụn trước bão tố.
“Tôi tìm anh ta có việc.” Du Nhiên tìm từ ngữ để giải thích cho suy đoán của Tiểu Tân, dập tắt lửa giận của cậu ta.
Tiểu Tân im lặng, cậu ta chưa bao giờ im lặng như thế, giống như ngay cả thở cũng ngừng lại.
“Có thể bình tĩnh nghe tôi giải thích không?’ Du Nhiên hỏi.
Tiểu Tân cúi đầu phun ra hai chữ: “Có thể.”
Ngay khi trong lòng Du Nhiên thả lỏng một chút, nửa câu sau nặng nề, lạnh như băng của cậu ta theo tiếng đập điện thoại tiến vào trong tai cô: “Nhưng không phải hôm nay.”
Toàn thân Du Nhiên giống như bị đóng băng, ngẩn người nhìn mảnh vỡ điện thoại trên mặt đất, cùng với bóng lưng Tiểu Tân bỏ đi.
Không phải hôm nay, cũng không phải ngày mai, không phải ngày kia.
Tròn năm ngày, Tiểu Tân không xuất hiện trước mặt cô.
Cậu ta không muốn nhìn thấy cô – Du Nhiên đi tìm cậu ta vài lần, đều ra về không kết quả.
Tình cảm va phải đá ngầm, Du Nhiên không có tâm trạng làm gì, liên tục năm ngày không học nổi mười từ tiếng Anh.
Cả ngày Du Nhiên ngồi trên giường, hai tay ôm chân, cằm tì trên đầu gối, có khuynh hướng hóa thành tượng đá.
Trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ tình cảm hỗn loạn của mình.
Ban đầu đồng ý hẹn hò với Tiểu Tân vì có chút hy vọng có thể giữ cậu ta lại.
Nhưng tình hình hiện tại, so với để cậu ta đi còn khó tiếp nhận hơn, giống như tất cả những ký ức tốt đẹp đều đã đổi màu.
Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tân không vui, cậu ta thay đổi rất nhiều chuyện và việc mà mình yêu thích, ép mình phải làm một số chuyện không muốn làm.
Cậu ta không chơi game online nữa, không đọc truyện tranh nữa, không tham dự Comic Con nữa, không đấu bóng rổ nữa…
Tất cả những chuyện mà tuổi cậu ta nên làm, cậu ta đều không làm nữa.
Những điều cậu ta làm đều vì khiến chính mình tới gần Khuất Vân hơn một chút.
Nhưng cậu ta đã quên mình là Long Tường, sự bóp méo bản thân như vậy khiến sự vui vẻ giữa hai người biến mất.
Du Nhiên lúc nào cũng phải chú ý xem hành động của mình có khiến cậu ta suy nghĩ hay không, đó là một quá trình mệt muốn chết.
Những vui đùa giữa bọn họ trước đây đều mất tích, những thứ còn lại chỉ là nghi kỵ, là đứng trên băng mỏng, là không thể nào tin tưởng nhau.
Du Nhiên hiểu, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ vĩnh viễn không bước tới được vị trí mà họ mong muốn.
Ngay khi cái cằm nhọn sắp bị ép thành bình địa, Tiểu Tân gọi điện tới: “Chúng ta nói chu