Polly po-cket
Chàng giỏi nàng ngây (Xảo phu bổn tiên)

Chàng giỏi nàng ngây (Xảo phu bổn tiên)

Tác giả: Tam Mộc Mục

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324550

Bình chọn: 8.5.00/10/455 lượt.

cũng đứng bên này sông Thiên Hà để ngóng sang bên kia, nhưng vẫn chẳng thể nhìn thấy bóng Ngưu Lang, đã khổ lại càng khổ hơn.

Chính nỗi chua xót của cô đã khiến Lâm Nhược Thủy tin rằng con trai của nàng vẫn còn hi vọng: “Giả dụ, con không phải là thần tiên thì con có thích con trai của ta không?”

Tiểu Hồ Điệp liền nhăn trán suy nghĩ: “Thế nào mới được gọi là ‘thích theo kiểu nam nữ’ ạ?”

“Giống như ta và cha của Tiểu Mễ đó.” Lâm Nhược Thủy kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu: “Chỉ cần ở bên nhau thì sẽ cảm thấy hạnh phúc khôn tả, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho nhau, khi phân ly thì lúc nào cũng nhớ đến đối phương, chỉ mong đối phương một lòng một dạ vì mình, đừng đối xử tốt với cô gái khác.”

Tiểu Hồ Điệp cắn môi, cố gắng vắt óc nhớ lại từng chi tiết mà cô đã cùng với Tư Không Tiểu Mễ trải qua: “Lúc ở bên huynh ấy, có lúc con cảm thấy cực vui, có lúc thì lại cảm thấy cực kỳ bực mình; lúc chia tay huynh ấy, con cũng cảm thấy nhớ, nhưng con cũng nhớ đến người khác nữa mà. Còn về các cô gái khác thì con cũng không rõ, vì huynh ấy có bao giờ đối xử với cô nào tốt đâu. Nhiều lúc con cũng tự hỏi, lẽ nào huynh ấy lại thích đàn ông?”

Nghe cô nói, Lâm Nhược Thủy liền trợn trắng mắt.

Sao có thể có chuyện đó được? Con trai ưu tú của nàng đúng là không bao giờ gần đàn bà nhưng như thế không có nghĩa là nó lại thích đàn ông, trong lòng nó rõ ràng chỉ có cô bé này, nhưng cô bé này lại chẳng hề phát hiện ra…

Lâm Nhược Thủy bỗng cảm thấy ấm ức thay đứa con trai tội nghiệp của mình…

“Con ngoan, nếu một ngày nào đó, Tiểu Mễ bỗng dưng lấy người khác làm vợ thì con sẽ cảm thấy thế nào?”

“Con sẽ mừng cho huynh ấy ạ. Tỷ tỷ không biết đó thôi, khi Nguyệt Lão gia gia nói huynh ấy đã mất hết nhân duyên, con đã rất lo lắng, nếu huynh ấy có thể thành thân với người khác thì con sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái~~” Tiểu Hồ Điệp liền hồ hởi nói, chẳng ngờ, tim cô bỗng quặn lại, đau nhói, cô vội bưng ngực, chau mày tự nhủ: “Sao lại thế nhỉ?”

Cử chỉ đó của cô đều bị Lâm Nhược Thủy nhìn thấy hết, vậy là rõ rồi.

*

Trong địa lao ẩm ướt không ngừng vang lên tiếng roi vụt chan chát, mấy tên lính được sai đi đón Tiểu Hồ Điệp đang bị Cẩm Luân vương tử lấy roi quật dã man, khiến bọn chúng tên nào cũng bị nát da lòi thịt.

Hắn nghiến răng kèn kẹt, hận không thể quất chết bọn cẩu nô tài này: “Một lũ ăn hại, một lũ toi cơm, có tí việc mà cũng làm không xong! Đã thế còn khiến kế hoạch hỏng be hỏng bét! Sao bọn bây không cố cãi là Tư Không Tiểu Mễ đang làm khách tại Lang quốc hả? Bị dọa cho một tí đã sợ chạy mất mật, khiến bọn chúng đoán ra Tư Không Tiểu Mễ đang nằm trong tay ta! Nuôi bọn bây để làm cái gì hả?”

Tên cầm đầu đau đớn nằm bò dưới đất, máu thấm đỏ cả bộ quần áo đang mặc, cố gắng lên tiếng giãi bày: “Thập nhị vương gia, tiểu nhân đã cố giải thích rồi nhưng vợ chồng nhà họ không tin, họ còn bảo tiểu nhân nhắn lại với vương gia rằng: họ sẽ đến gặp người trong nay mai thôi, nếu Tư Không Tiểu Mễ có bất cứ tổn thất nào, họ sẽ bắt cả người trong hoàng thất Lang quốc phải…” Hắn không dám nói tiếp.

“Bắt cả người trong hoàng thất của ta phải làm sao?”

Hắn lí nhí nói: “Đền mạng ạ.”

“Đền mạng hử?” Cẩm Luân vương tử liền đổ cả chậu nước muối vào người tên cầm đầu, khiến hắn xót đến nỗi phải rít lên từng hồi, mồ hôi lạnh túa ra, thẫm đẫm cả bộ quần áo.

Cẩm Luân vương tử quay đầu nhìn Tư Không Tiểu Mễ đang đứng đờ ra như khúc gỗ ở phía sau: “Kẻ mất mạng phải là bọn chúng mới đúng, nếu không cẩn thận thì sẽ bị chính con trai của mình giết chết! Ha ha ha ha ha~~~~”

Tiếng cười ha hả đầy khoái trá vang vọng khắp căn phòng, vẻ mặt của Tư Không Tiểu Mễ vẫn đơ ra như phỗng, giống như những lời chàng vừa nghe thấy đều không liên can gì đến mình.

Một tên lính vội chạy vào bẩm báo: “Thập nhị vương gia, gia đình của Tư Không vương gia và Tiểu Hồ Điệp cô nương đã vào cung rồi ạ, Lang Chủ đang tiếp đãi bọn họ ạ.”

“Hay lắm, đến đúng lúc lắm!” Khóe miệng Cẩm Luân vương tử liền nhếch lên cười như ma quỷ khát máu: “Hôm nay, ta sẽ khiến gia đình hoàn mỹ nhất, ưu tú nhất gầm trời cuối đất nhà bọn chúng phải thành trò cười cho thiên hạ!!”

Chương 71: Giông Tố

Lâm Nhược Thủy vận bộ bạch y, thanh thoát tao nhã như đóa sen chớm nở, khiến người người chao đảo, quyến rũ mê hồn.

Tiểu Hồ Điệp thì mặc bộ xiêm y bảy màu, đôi mắt trong veo thuần khiết, không vướng chút bụi trần, trên người lại toát ra mùi thơm thoang thoảng, mỗi bước đi nhẹ nhàng như gió thoảng hương hoa.

Tư Không Tiểu Mạch được mẹ buộc hai búi tóc dễ thương trên đầu, màu áo hồng phấn cực hợp với đôi má hồng hào của cô bé, đôi mắt linh động khẽ đảo quanh, trông cực lanh lợi đáng yêu.

Sự xuất hiện của ba đại mỹ nữ khiến cho đám hoa cỏ trong cung đều tàn phai hương sắc. Đám phi tần, cung nữ, thái giám đều tranh nhau chen lấn xô đẩy để được ngắm kĩ dung nhan tuyệt sắc của họ. Người nào cũng đều xuýt xoa khen ngợi Tư Không hoàng triều quả là vùng đất của tiên nhân.

Đám người đang trốn sau góc khuất liền xôn xao bàn tán.

“Oa! Lần đầu tiên tỷ được nhìn thấy mỹ nhân đẹp như thế đó!”

“Muội cũng thế! Hơn nữa