XtGem Forum catalog
Chàng giỏi nàng ngây (Xảo phu bổn tiên)

Chàng giỏi nàng ngây (Xảo phu bổn tiên)

Tác giả: Tam Mộc Mục

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324074

Bình chọn: 9.5.00/10/407 lượt.

an khuất quá tỷ tỷ à! Từ trước đến giờ, muội luôn biết mình không bằng chị bằng em, nên lúc nào cũng chỉ an phận thủ thường, sống qua ngày nào biết ngày nấy, nào có dám làm ra những chuyện táng tận lương tâm, đại nghịch bất đạo như thế đâu ạ!!”

“Nếu ngươi thật sự an phận thủ thường thì làm sao lại có đứa con lòng lang dạ sói, táng tận lương tâm như Cẩm Luân vương tử đây hả? Có điều, ngươi không nhận tội ngay cũng không sao, cứ xuống dưới địa lao xum vầy với con trai ngươi trước đã, xuống dưới đó rồi hai mẹ con bảo nhau xem sau này phải sống như thế nào đi! Người đâu! Mau nhốt Trúc Phi vào địa lao cho ta!”

Lời dứt, hai gã thị vệ đã phụng mệnh xông vào trong, lôi Trúc Phi một mạch ra ngoài, chỉ nghe thấy tiếng khóc lóc van xin tha mạng của ả làm ầm cả một đoạn đường dài.

Lang Hậu bèn đuổi hai ả phi tần còn lại đi rồi ngồi một mình trong phòng, cầm cây phượng trâm trong tay ve vuốt, mắt đưa ra ngoài ngắm cây quế già đang sừng sững mọc trước vườn, dần dần chìm vào ký ức khi xưa…

*

“Tiểu Hồ Điệp tỷ tỷ! Tỷ có thư này!” Tiểu Mạch cầm phong thư trong tay, chạy vội chạy vàng tới gốc cây rồi ngửa mặt lên gọi to.

Tiểu Hồ Điệp bèn thò đầu từ trong tán cây rậm rạp ra, mỉm cười ném cho Tiểu Mạch một trái đào chín mọng rồi cũng ngoạm một miếng đào rõ to, nhồm nhoàm nói: “Đọc cho tỷ nghe đi, tỷ đang bận rồi!”

Tiểu Mạch liền bóc phong thư ra, đọc lướt một lượt rồi tóm gọn: “Là thư của Thủy Vân ca ca tỷ à. Trong thư có nói, huynh ấy đã tìm được người thích hợp để nhường ngôi rồi, giờ đang chuẩn bị cho đại lễ truyền ngôi kế vị, nhưng rất mau thôi, huynh ấy sẽ dắt Xuất Trần cô nương đến thăm chúng ta, còn nói, nếu nơi này phong cảnh hữu tình, thích hợp cho việc mai danh ẩn tích thì huynh ấy sẽ chuyển đến đây sống với chúng ta…”

“Chuyển đến đây sống? Ai cho hắn ở lại mà đòi chuyển đến đây sống hở?” Tư Không Tiểu Mễ chẳng biết từ đâu bước lại, mặt cứ hầm hầm, giật phăng lá thư trong tay Tiểu Mạch rồi mắng văng cả nước miếng: “Đều tại tên phá đám này mà đến tận giờ ta vẫn chưa là gì của người ta! Lại còn đòi vác mặt đến đây đòi ở lại nữa hả? Đừng có hòng!”

Sự thể là thế này: ngay hôm Tư Không Tiểu Mễ cầu hôn Tiểu Hồ Điệp, Dịch Thủy Vân bỗng xông vào ngăn họ lại, còn nói với Tiểu Hồ Điệp rằng: nếu cô mà lấy chàng thì sẽ lại thành Ngưu Lang – Chức Nữ thứ hai mà thôi. Nghe xong, Tiểu Hồ Điệp sợ quá, bèn từ chối chàng luôn! Rồi từ đó, chàng có khuyên hết nước hết cái, bảo rằng giờ cô đã là người trần gian rồi, không phải tuân theo luật tiên – phàm của thiên đình nữa, nhưng cô cứ nhất quyết không nghe, sống chết cũng không chịu lấy chàng!

Đến nay đã hai năm trôi qua rồi, vườn cây ăn trái của hai người họ đã xanh lút tầm mắt, cho cả mẫu hoa thơm quả ngọt, vậy mà hai người họ vẫn vô danh vô thực, chỉ là đôi uyên ương mệnh khổ mà thôi! Nói gì thì nói, chàng cũng là đàn ông, hàng ngày giáp mặt người thương, chỉ được nhìn mà không được ‘ăn’, thử hỏi, làm sao mà chàng chịu mãi như thế được? Thà cứ đem chàng ra giết quách đi cho rồi!

Một tiếng cười sang sảng bỗng vang lên sau lưng: “Đất đai của tiểu vương gia bao la bạt ngàn là vậy, mà cũng không chịu phân cho chúng tôi một khoảnh nhỏ để dựng lều sống qua ngày ư? Đúng là nhỏ mọn quá, tiểu vương gia à!” Vừa nói Dịch Thủy Vân vừa nắm tay Xuất Trần đi đến chỗ họ, trông cả hai người họ rất chi là ngọt ngào thắm thiết, khiến Tư Không Tiểu Mễ nhìn mà tức đến nổ con ngươi!

“Thủy Vân ca ca! Xuất Trần tỷ tỷ!” Tiểu Hồ Điệp vội nhảy từ trên cây xuống, rối rít chạy đến chỗ họ, rồi hỏi: “Ý? Sao muội lại không thấy Niệm Nhi tỷ tỷ đâu cả? Tỷ ấy đâu mà không đi cùng với mọi người vậy ạ?”

Dịch Thủy Vân chau mày: “Không biết nha đầu này dạo gần đây gặp phải chuyện gì mà lúc nào cũng thấy lấm la lấm lét, huynh có hỏi, nó cũng không trả lời.”

Xuất Trần đứng bên mỉm cười, ôn tồn nói: “Tâm tư của con gái, chàng không thể hiểu được đâu. Theo thiếp thấy, tám chín phần là Niệm Nhi đã có ý trung nhân rồi. Bận trước, thiếp phát hiện ra, cứ đến nửa đêm là con bé lại lén lút trốn ra ngoài, còn có một chàng trai lạ mặt đến tìm nó những hai lần nữa cơ.”

“Có chuyện đó à? Sao ta lại không biết vậy?” Dịch Thủy Vân thấy kinh ngạc hết sức, rồi nói: “Con gái của chúng ta không thể tùy tiện để một gã đàn ông xấu xa như thế lừa được!”

Xuất Trần chỉ cười hiền hòa: “Con gái của chúng ta đã lớn rồi, thiếp tin là nó có thể tự xoay xỏa được mọi việc. Chàng cứ yên tâm chờ đến ngày con bé dắt theo một chàng trai về gọi chàng hai tiếng ‘nhạc phụ’ là được.”

Tư Không Tiểu Mễ chỉ quan tâm đến một việc: “Đợi chút! Quan hệ của hai người bây giờ là gì vậy? Tại sao cái gã chuyên phá đám này lại gọi Niệm Nhi là ‘con gái’ thế? Và tại sao phu quân của Niệm Nhi lại phải gọi cái gã này là ‘nhạc phụ’ vậy? Được lắm! Dịch Thủy Vân! Ngươi không cho ta cưới Tiểu Hồ Điệp nhưng lại tự mình lén lút thành thân với Xuất Trần cô nương hả? Đồ tiểu nhân bỉ ổi! Hôm nay không đánh cho ngươi một trận tơi bời, ta thề không tên là Tư Không Tiểu Mễ! Tiếp chiêu đi!” Lời dứt, kiếm tuốt ra khỏi bao, đâm thẳng về phía Dịch Thủy Vân, hai gã đàn ông liền la