
hấy hai người họ cầm một bức tranh trong tay, mượn ánh trăng đối chiếu với gương mặt của Tiểu Hồ Điệp, mãi một lúc sau thì lắc đầu, toan quay người bỏ đi.
Tiểu Hồ Điệp nhào tới hai người họ, gọi níu lại : “Hàm Phong, Hàm Vũ, hai vị tỷ tỷ, có thể cho muội một chút thức ăn không?”
Hai người đó thoáng sững lại rồi mở miệng nói : “Ngươi nhận lầm người rồi!”
Tiểu Hồ Điệp nào có biết được rằng : trong hoàn cảnh hiện giờ, nếu nhận ra đối phương là ai thì chỉ cầm chắc cái chết. Cô chắc chắn mười mươi nói : “Sao có thể nhầm được? Mùi hương trên người hai vị tỷ tỷ, hôm qua muội ngửi thấy là nhớ liền à. Hai vị tỷ tỷ rủ lòng từ bi, kiếm cho muội một ít đồ ăn được không? Chỉ cần một vài loại quả xanh chưa qua xào nấu là được, không cần phiền phức đâu, nếu được vậy thì muội sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của hai tỷ tỷ suốt đời!”
Cô gái tên Hàm Phong cười lạnh : “Ta có một cách ít phiền phức hơn, ngươi có muốn biết không?”
“Có, đương nhiên là có ạ!” Tiểu Hồ Điệp vô cùng kỳ vọng.
Đối phương rút một thanh đoản kiếm từ trong người ra, thanh đoản kiếm liền phát ra thứ ánh sáng còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng : “Ta cho ngươi về chầu Diêm Vương, như thế, ngươi khỏi phải lo không có đồ ăn!” Dứt lời, ả giơ kiếm lên cao toan đâm vào Tiểu Hồ Điệp.
Chương 15: Tiểu Công Chúa Của Lang Quốc
Ngàn cân treo sợi tóc, bất chợt một vật xẹt qua như sao băng đập mạnh vào cổ tay của Hàm Phong, ả “á” lên một tiếng, đoản kiếm liền rơi “keng” xuống đất. Nhìn kĩ, thì ra là một hạt trân châu nhỏ ti.
“Ai đó?” Hàm Vũ đứng bên run rẩy hỏi. Cần phải biết rằng, hai người họ lén lút trốn đến đây, đã thế còn động thủ giết người, nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ phải mất đầu.
Tiểu Hồ Điệp vốn bị dọa cho đờ người bỗng sực tỉnh, cô nhảy cỡng lên đang định gân cổ hô hoán thì lại bị một viên trân châu xẹt như sao băng bay tới điểm huyệt, khiến cô kêu không ra tiếng mà cũng chẳng nhúc nhích được.
Hàm Phong Hàm Vũ vội áp lưng vào nhau, mắt đảo bốn phía, hòng tìm ra chỗ nấp của người giấu mặt đó, nhưng cuối cùng vẫn phí công. Bồn bề đều yên ắng đến ngạt thở, trong tình thế này, cả hai người họ đều không dám thở mạnh. Người giấu mặt này chắc chắn là cao thủ, nếu muốn lấy mạng của họ thì họ đã sớm mất đầu từ lâu rồi, giờ người đó lại không chịu hiện thân cũng không để hai người họ giết Tiểu Hồ Điệp, việc này khiến cho Hàm Phong và Hàm Vũ không phân biệt được là địch hay bạn.
Lại qua một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì khác, Hàm Phong nháy mắt với Hàm Vũ, Hàm Vũ hiểu ý gấp rút đóng cửa nhà kho lại, Hàm Phong vội nhặt thanh đoản kiếm dưới đất lên đâm về phía Tiểu Hồ Điệp.
“Bùm” một tiếng. Cánh cửa bị một luồng nội lực cực mạnh phá vỡ, Hàm Vũ bị đẩy dịch ra ba bước, đâm sầm vào Hàm Phong, Hàm Phong không kịp né, suýt nữa thì té nhào, thanh đoản kiếm cũng vì vậy mà bị chệch hướng, đâm sượt qua người Tiểu Hồ Điệp.
Một bóng áo trắng ung dung xuất hiện trước mặt bọn họ, là Tư Không Tiểu Mễ. Khuôn mặt của chàng đẹp tựa vầng trăng nhưng cũng lạnh lẽo hệt như ánh trăng : “Ta đã cho các ngươi một cơ hội, tại sao còn không biết điều mà bỏ đi, còn nán lại tiếp tục hại người? Các ngươi nghĩ rằng chỉ cần giết nàng ta là có thể che giấu thân phân của mình ư?”
Hàm Phong, Hàm Vũ biết thân phận của mình đã bị bại lộ liền kéo khăn bịt mặt xuống, hỏi : “Ngươi muốn thế nào?”
Ánh mắt của Tư Không Tiểu Mễ dính chặt vào bức họa trong tay bọn họ : “Ta chỉ hiếu kỳ không biết bức tranh đó vẽ ai?” Lời vừa dứt, bức họa trong tay Hàm Vũ liền lọt vào tay chàng, không ai nhìn rõ chàng đã xuất chiêu thế nào….
Chàng giở ra xem, bèn phát hiện người trong tranh giống hệt với bức tranh tìm thấy trong phòng tên thích khách đã chết hôm qua, cô gái ấy cũng được vẽ cực kỳ tinh xảo, đẹp như tiên giáng trần : “Cô ấy là ai?”
Hàm Phong, Hàm Vũ không muốn trả lời, Hàm Vũ nói : “Bọn ta muốn gặp Thái Tử!”
Tư Không Tiểu Mễ cười lạnh : “Các ngươi tưởng thái tử sẽ cứu được các ngươi sao? Người mà Tư Không Tiểu Mễ này muốn giết, đừng nói là thái tử, đến cả hoàng thượng cũng không thể cản nổi!”
Hàm Vũ một mực kiên trì : “Bọn ta muốn gặp thái tử, gặp được rồi tức khắc sẽ nói ra câu trả lời”
“Được! Vừa hay thái tử cũng có hứng thú với người trong bức họa này, ta sẽ đưa các ngươi tới gặp thái tử để đối chất!” Dứt lời, Tư Không Tiểu Mễ liền dang hai tay, một tay xách Hàm Vũ, một tay xách Hàm Phong, nhún người, bay về cung của thái tử.
Tiểu Hồ Điệp bị bỏ lại, khổ tâm cực độ mà không thể nói được, chỉ biết gào thét trong lòng : “Này này này, các người quên tôi rồi à? Chỗ này vẫn còn có người mà, nếu đã đi thì phải cùng đi chứ? Tại sao lại bỏ tôi ở lại chốn này? Tôi là nhân chứng mà, nhân vật quan trọng thế này mà các người lại bỏ sót hả? Cho dù có đi cũng phải để lại chút đồ ăn gì chớ??? Haiz, mấy bữa nay sao muốn gặp được người tốt cũng khó quá vậy trời? Ai cũng đều quát tháo dọa giết mình, rốt cục thì mình đã chọc giận ai cơ chứ??”
*
Trong cung thái tử, đèn đuốc sáng rực, mười mấy mỹ nữ ăn vận mát mẻ vừa múa vừa hát, Tư Không Cách ôm một cô gái trong lòng, say sưa chìm vào ca vũ. Cô gái nằm trong lòn