Disneyland 1972 Love the old s
Chàng giỏi nàng ngây (Xảo phu bổn tiên)

Chàng giỏi nàng ngây (Xảo phu bổn tiên)

Tác giả: Tam Mộc Mục

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324093

Bình chọn: 9.00/10/409 lượt.

uổi thôi nhưng đã làm bang chủ được mười ba năm rồi!”

“Gì cơ? Ý ông là năm lên bảy hắn đã làm bang chủ rồi?” Tiểu Hồ Điệp tưởng mình nghe nhầm.

“Đúng đó!”

“Vậy thì người này lợi hại thật đó! Lúc nhỏ đã giỏi như thế, lớn lên chắc là cực kỳ kiệt xuất rồi!”

“Vị Tư Không Tiểu Mễ này là ác mộng đáng sợ nhất của mọi thanh niên trong thiên hạ, song lại là giấc mơ đẹp nhất trong cuộc đời của mọi thiếu nữ trên thế gian. Thiếu nữ chưa xuất giá không có ai là không coi ngài là ý trung nhân trong mộng của mình cả!” Lão mù dường như sực nhớ ra điều gì đó : “Tiểu cô nương! Lão nghe giọng của cô nương, đóan chừng cô nương vẫn chưa xuất giá phải không?”

“Dạ?” Tiểu Hồ Điệp không ngờ cuối cùng chủ đề lại chĩa sang mình, “Việc này thì có liên quan gì tới cháu ạ?”

“Cô nương không đi góp vui với mọi người, lỡ đâu vị Tư Không Tiểu Mễ này ngắm trúng cô nương thì sao?”

“Cháu không có hứng với hắn!” Tiểu Hồ Điệp đáp lại.

Lão mù vô cùng kinh ngạc : “Một chàng trai tuyệt vời như vậy, cô nương không mảy may nảy sinh hứng thú sao?”

“Vâng ạ! Dù cho hắn có ưu tú kiệt xuất thế nào thì cũng chỉ là con người mà thôi!” Nói đến bản thân mình, một tiểu điệp tiên như cô hằng ngày đều rảnh rỗi dạo chơi khắp thiên đình, thần tiên bốn phương cô đều gặp hết, Tư Không Tiểu Mễ dẫu cho có bản lĩnh hơn người thì cũng không thể địch lại thần tiên được. So với thần tiên mà nói, một kẻ phàm phu tục tử như hắn có gì đáng để kiêu ngạo đâu? Vả lại, cô là thần tiên, sao có thể động lòng với phàm nhân được?

Lão mù đương nhiên là không biết suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Tiểu Hồ Điệp, cứ không ngừng gật đầu khen ngợi : “Thật là hiếm có, hiếm có! Đây là lần đầu tiên lão gặp một vị cô nương không hề động lòng vì tiểu vương gia Tư Không Tiểu Mễ đó!”

Bỗng có tiếng “ọc ọc” vang lên, thì ra là bụng Tiểu Hồ Điệp đang réo lên kêu đói. Cô xoa xoa cái bụng lép kẹp, quay sang từ biệt lão mù : “Ông à! Cháu phải đi rồi! Tạm biệt!” Kế đó cô rảo bước bằng đôi chân ngắn cũn của mình, khịt khịt mũi, Đông ngửi một tí, Tây ngửi một tí, đi kiếm đồ ăn cho cái bụng rỗng.

*******

Phía Lâm Tiên Lâu, đương lúc mọi người đang trông mòn cả mắt, đột nhiên một làn gió thơm ngát thổi đến, một bóng người bận áo xanh ngọc từ trên trời đáp xuống, nhẹ nhàng đặt chân lên nóc nhà Lâm Tiên Lâu. Chỉ thấy người đó có làn da trắng như bạch ngọc, ngũ quan tinh xảo, thân hình săn chắc, đầu đội tử kim quan, chân đeo đôi giày trắng như tuyết. Không phải thần tiên lại ngỡ như thần tiên.

Bên dưới có người lầm bầm : “Trang phục đẹp như tiên, phong thái lại phi phàm, nào có giống bang chủ Cái Bang đâu?”

Lập tức có người chặn họng: “Thực ra ngài ấy cũng muốn ăn vận lôi thôi lếch thếch rách rưới bẩn thỉu cho giống ăn mày nhưng khổ nỗi Thái Hậu nhất quyết không đồng ý, từ trên xuống dưới, trừ chiếc mũ tử kim quan đó ra, từng mũi kim sợi chỉ đều là do đích thân Thái Hậu may đó, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng không được đãi ngộ như vậy đâu!”

Tư Không Tiểu Mễ đứng trên nóc nhà chắp tay thi lễ với dân chúng bên dưới : “Các vị hương thân phụ lão, hôm nay tại hạ đến quý trấn vốn chỉ muốn nếm thử món ăn trong Lâm Tiên Lâu có “danh bất hư truyền” như lời thiên hạ đồn đại hay không mà thôi, không hề nghĩ sẽ kinh động tới các vị, vậy nên, xin các vị hương thân phụ lão hãy quay về cho!”

Những người này mãi mới có cơ hội được nhìn thấy một nhân vật tầm cỡ như Tư Không Tiểu Mễ, sao có thể dễ dàng bỏ về cho được. Bên dưới liền náo động ầm ĩ, có mấy người hét tướng lên.

“Tư Không bang chủ! Thảo dân muốn gia nhập Cái Bang! Xin hãy thu nạp thảo dân!”

“Tư Không bang chủ! Tiểu nhân muốn học võ! Ngài có thể thu nhận tiểu nhân làm đệ tử không ạ?”

“Tư Không bang chủ! Tại hạ mới thi đỗ tiến sĩ, muốn được cùng ngài đàm đạo thơ ca một lần! Không biết có thể vinh dự được ngài chỉ dạy không ạ?”

“Tư Không bang chủ! Tiểu nhân có một đứa con gái! Năm nay vừa tròn mười sáu, vô cùng xinh đẹp, nếu ngài không chê, xin nhận nó làm nha hoàn sai vặt, có được không ạ??”

Chương 3: “Gặp Đại Nhân Vật” Không Phải Là Đơn Giản

“Tránh ra! Tránh ra!” Một tóan quan binh bỗng xông vào, dẹp đoàn người dạt sang hai bên, để chừa ra một khoảng trống, một gã mặc quan phục liền bước đến chính giữa, dừng lại trước Lâm Tiên Lâu, hắn chắp tay hành lễ với Tư Không Tiểu Mễ đang ngạo nghễ trên nóc nhà : “Hạ quan, Ngải Đại Giang, là huyện lệnh của bổn huyện, không biết Tư Không bang chủ giá đáo nên nghênh tiếp chậm trễ, thật là thất kính với ngài!”

Tư Không Tiểu Mễ cất cao giọng : “Ngải đại nhân, thảo dân chỉ đi ngang qua bổn huyện, nhân tiện dừng chân dùng cơm tại quý trấn, không hề có ý muốn làm phiền mọi người, làm phiền đại nhân khuyên nhủ mọi người quay về được không?”

Qua khuyên nhủ của huyện lệnh cùng tóan quan binh, các vị hương thân phụ lão đều lũ lượt bỏ về, Tư Không Tiểu Mễ cuối cùng cũng có thể bay xuống, an tâm tĩnh tọa nhâm nhi chung trà trong Lâm Tiên Lâu. Chưởng quầy họ Tiền của Lâm Tiên Lâu là một gã béo tai to mặt lớn, người lùn một mẩu, gã vô cùng bợ đỡ giúp Tư Không Tiểu Mễ sắp xếp một gian phòng thượng hạng, mặt tươ