XtGem Forum catalog
Chàng giỏi nàng ngây (Xảo phu bổn tiên)

Chàng giỏi nàng ngây (Xảo phu bổn tiên)

Tác giả: Tam Mộc Mục

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324144

Bình chọn: 8.5.00/10/414 lượt.

chuyên ăn quỵt vô lại, lập tức trở mặt quát tháo : “Không có tiền thì ăn cái nỗi gì??? Cút, cút, cút!!!”

Tiểu Hồ Điệp ấm ức : “Lúc nãy tôi hỏi ông có ăn được không? Ông bảo là ăn được nên tôi mới ăn, giờ lại trở mặt, đây là thứ lý lẽ gì vậy hả?”

“Có tiền thì được ăn, không có tiền thì biến. Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, đến cả đứa trẻ lên ba cũng biết, mi còn giả bộ khờ khạo hả? Cút, cút, cút!! Đã không có tiền thì mau cút cho thật xa vào!” Nói xong gã bán hàng bèn cầm cái chài cán bột lên định đánh, Tiểu Hồ Điệp thấy thế liền vọt lẹ, lúc chạy không cẩn thận bị trượt oạch một cái, ngã đau điếng.

“Không ăn được thì thôi, làm cái gì mà dữ vậy?” Cô lồm cồm bò dậy, phủi phủi lớp bụi dính trên quần áo, sau đó chặn một người qua đường lại hỏi : “Đại ca à, xin hỏi : tiền là cái gì vậy?”

Người qua đường nọ liền trợn mắt lên quát : “Cô là đồ ngu à? Đến tiền cũng không biết là gì?” Mắng xong liền vội vã bỏ đi, để Tiểu Hồ Điệp đứng đó giương mắt dõi theo.

Tiểu Hồ Điệp lại hỏi một thiếu phụ đang xách giỏ : “Tỷ tỷ à, tỷ có thể nói cho muội biết, tiền là cái gì không?”

Nào ngờ, mặt thiếu phụ ấy liền tái mét, ba chân bốn cẳng chạy mất : “Cướp! Cướp! Có người muốn cướp tiền của tôi!!!!”

Tiểu Hồ Điệp vội chạy theo gọi với : “Này! Tỷ đừng có chạy! Nói cho muội biết tiền là cái gì đã!!!” Hu hu hu, thế giới gì vậy hả trời, mình lễ phép hỏi người ta như thế, đổi lấy chỉ là thái độ bất nhã của mọi người. Trần gian đúng là không bằng một góc của tiên giới.

Bất chợt, có một bàn tay níu lấy vạt áo của Tiểu Hồ Điệp. Một cô bé có hai bím tóc đuôi sam cười hì hì với cô : “Tỷ tỷ ơi! Muội biết tiền là gì đó!”

“Thật à? Vậy muội có thể nói cho tỷ biết không?” Xem ra trẻ con còn có lòng hơn cả người lớn.

“Cha muội nói, tiền là vạn năng. Nó có thể mua được rất nhiều đồ ăn và rất nhiều đồ dùng, còn có thể mua “mẹ” cho muội nữa cơ!”

Ý? Tự nhiên là có mẹ mà, sao có thể mua được nhỉ? Xem ra, tiền chiếm vai trò cực quan trọng dưới trần gian rồi. Tiểu Hồ Điệp hồ đồ hỏi : “Tiểu muội muội, vậy muội có biết làm thế nào để có tiền không?”

Cô bé đáp : “Lúc nhà muội không có tiền, cha muội thường ra ngoài làm việc, những lúc không làm thì cả nhà không có cái ăn, cha muội liền đi tới tiệm cầm đồ cầm cố đồ đạc. Có hôm, có người đến nhà muội đòi mua muội, nói là sẽ trả cho cha muội rất nhiều tiền, nhưng cha muội không chịu!”

“Cầm đồ là cái gì?” Tiểu Hồ Điệp càng thấy đau đầu.

Cô bé bèn chỉ vào cửa tiệm ở cuối đường, bên trên cửa tiệm có đề hai chữ cực to “Cầm đồ” : “Chỗ ấy là tiệm cầm đồ đó, nếu như tỷ không dùng thứ gì nữa thì mang đến đó, họ sẽ trả tiền cho tỷ!”

“Tiểu muội muội, cảm ơn muội nhé!”

“Không có gì đâu ạ!” Cô bé nói xong liền nhảy chân sáo đi mất.

Tiểu Hồ Điệp bèn lục đống đồ trong tay nải, chỉ có mỗi một bộ đồ để thay với cả cái gương để soi, cái lược để chải tóc. Cô lựa lên đặt xuống, mãi lâu sau mới quyết định cầm chiếc gương đi vào tiệm cầm đồ. Người làm thuê thò đầu qua ô cửa nhỏ liếc cô một cái : “Cầm đồ à?”

Tiểu Hồ Điệp đưa chiếc gương cho gã : “Tôi muốn cầm cái này!”

Gã đó nhận lấy chiếc gương, xem xét một lúc rồi đẩy trả lại : “Cái gương này cũ quá rồi, không nhận đâu!”

“Chiếc gương này có cũ gì đâu? Tôi mới dùng được có hai trăm năm thôi à!” Tiểu Hồ Điệp hùng hồn trả lời, nên biết rằng cái gương Hồng nương dùng để soi cũng phải ngót nghét sáu trăm năm tuổi rồi, cái này của cô vẫn được liệt vào hàng mới đó!

Gã làm thuê không nghe rõ lời lẽ bất hợp lý của cô : “Có thứ nào đáng tiền hơn không?”

Thứ đáng tiền à? Tiểu Hồ Điệp suy ngẫm một hồi, sau đó chỉ ngón tay vào mình : “Tôi có thể cầm “bản thân mình” không?” Cô bé đó nói là có người muốn mua cô bé, còn nhỏ thế mà đã đổi được rất nhiều tiền, vậy thì Tiểu Hồ Điệp cô còn có thể kiếm được một khoản to hơn gấp bội.

“Cô á?” Gã làm thuê cười phá lên “Chỗ này không phải thanh lâu, không mua đàn bà! Vả lại, dựa vào cái tướng mạo xấu xí của cô, cho dù có tới kỹ viện bán thân thì họ cũng chả thèm!”

“Này! Trước đây tôi là đại mỹ nhân đó!” Tiểu Hồ Điệp không phục, nhớ năm xưa trong tiên giới cô được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân, tiên ong, tiên bọ rùa, tiên chuồn chuồn đều không đẹp bằng cô, giờ lại bị một tên phàm phu tục tử chế giễu, nói sao cô có thể nuốt trôi cục tức này cho nổi?

Gã làm thuê tưởng cô đang nói giỡn: “Được rồi được rồi, đại mỹ nhân à, tiệm của tôi quá nhỏ, không đủ sức để dung nạp đại mỹ nhân đâu, đại mỹ nhân mau tìm nơi khác đi cho!”

******

Tiểu Hồ Điệp tức tối đầy vơi từ cửa tiệm cầm đồ đi ra, vừa đi vừa hậm hực : “Đều tại Nguyệt Lão gia gia, biến mình thành xấu xí, hại mình bị người khác chế nhạo, hơn nữa, sao gia gia chẳng nói với mình ở trần gian này phải dùng đến tiền, không có tiền thì lấy cái gì bỏ bụng bây giờ? Hu hu hu. Mình đói quá đi mất!!!”

Cô chạy ngang chạy dọc trên đường, cuối cùng dừng lại trước quầy bánh nướng của một bà lão, nhoẻn miệng cười rõ tươi : “Bà ơi, cháu là tiểu điệp tiên trong Nhân Duyên điện, tương lai cháu sẽ là trợ thủ đắc lực cho Nguyệt Lão gia gia, người nắm quyền định đoạt nhân duyên dưới hạ thế đó, g