Chàng trai ko biết yêu

Chàng trai ko biết yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323101

Bình chọn: 9.5.00/10/310 lượt.

Tịnh Nghi nhăn mặt ngáp một cái dài. Hữu Bằng đập mạnh xuống tay cô:

– Này, một lát vào trong không được ngáp đâu.

– Hả ? – Tịnh Nghi lại ngáp, mắt lờ đờ – Buồn ngủ quá, làm sao nín được. Ai bảo anh hồi đêm bắt tôi thức khuya quá làm gì ?

– Buồn ngủ cũng phải nín.

Bảo cô mà Hữu Bằng nghe buồn ngáp rồi. Hồi đêm này đâu phải mình cô, mà anh cũng thức tận hai giờ sáng, để bắt cô học thuộc lòng những câu giao tiếp thông thường trong giới thượng lưu :

– Xuống xe đi. – Tịnh Nghi nóng lòng – Người ta đang nhìn anh đó.

– Biết rồi. – Vuốt mặt, vùng thoát cơn buồn ngủ, Hữu Bằng hồi hộp – Chuẩn bị xong chưa ?

– Xong rồi. – Tịnh Nghi đeo ngay chiếc bóp lên vai, rồi nhi nhảnh mở cửa xe bước xuống.

– Ngồi yên đó. – Hữu Bằng gắt nhẹ – Để tôi mở cửa. Nhớ, cặp tay tôi cho tình tứ nhé.

– Ừ.

Tịnh Nghi gật đầu, sửa lại một nếp nhăn trên áo. Chà ! Nhìn Hữu Bằng vào vai một người chồng ga lăng cùng vợ, Tịnh Nghi thấy buồn cười quá. Ngồ ngộ làm sao ấy.

– À ! Chào Hữu Bằng. Đức phu nhân đi dự sinh nhật đó à ?

Từ phía đối diện, một người đàn ông khoát tay một người đàn bà đi đến. Thấy Hữu Bằng, anh to kêu lên vui vẻ :

– Chà ! Đúng là có mắt tinh đời, phu nhân đẹp như hoa hậu vậy.

– Anh quá khen thôi.

Nắm một góc áo, Tịnh Nghi nhún nhẹ theo phong cách một tiểu thư thưọng lưu đầu thế kỷ mười chín, làm Hữu Bằng nghe thẹn quá trời. Sao mà điệu quá vậy ? Động tác này, anh nhớ mình đã chẳng hề dạy cho cô.

– Vào chứ ? – Thấy Hữu Bằng cứ đứng ngây ra đó, người bạn kêu lên – Tớ thật chưa thấy ai ngơ ngẩn trước sắc đẹp của vợ như cậu cả.

– Người ta lịch sự ga lăng vậy. – Người vợ kế bên bây giờ cằn nhằn – Chẳng phải như anh, tối ngày sáng đêm không ngó ngàng đến vợ con.

– Suỵt ! – Đặt ngón tay lên môi vợ, người thanh niên nháy mắt – Nên nhớ, hợp đồng hôm nay quan trọng lắm.

– Dạ, cháu chào chú ạ.

Từ sau cánh cửa, ông Trần bảnh bao trong bộ veston trắng, cầu kỳ với chiếc cà vạt nâu đỏ, hớn hở tiến ra đón khách. Hừu Bằng và người thanh niên đồng đứng thẳng lên, hít hơi cúi đầu chào trang trọng, chưa kịp nói câu gì, đã nghe giọng Tịnh Nghi vang lên trong vút.

Không chỉ Hữu Bằng sợ điếng hồn, mà cả người bạn đứng cạnh bên cũng tái xanh mặt mũi. Vội đứng nhích ra xa, anh ta kéo cô vợ vào sát lòng mình, như ngầm nói với ông Trần rằng mình không dính dáng gì đến cô gái vô duyên kia cả.

Cả thương trường, cả giới thượng lưu, ai cũng biết ông Trần sợ nhất cái chữ già. Năm mươi hai tuổi, nhưng ông không thích người ta gọi mình bằng chú, dù kẻ ấy mới mười tám, hai mươi, ông cũng đều xưng anh tuốt. Bởi một lý do rất dễ thương, dễ dàng thông cảm, vợ của ông hãy còn quá trẻ, cô ấy năm nay hai mươi tám tuổi.

Ậy ! Đừng hiểu lầm, Xuân Hoa không phải là bồ nhí, cũng chẳng phải vợ bé của ông đâu. Cô là vợ chính thức, cô vợ duy nhất trong đời mà ông cưng còn hơn châu báu trong đời. Bao nhiêu huyền thoại được truyền ra lan truyền khắp các giới về sự cưng chiều ưu ái của ông dành cho vợ làm các vị phu nhân phải thèm thuồng, ganh tỵ. Mà Xuân Hoa thì có đẹp đẽ gì cho cam.

Nói chẳng ai tin, phải nhìn tận mắt kìa. Lần đầu tiên gặp ông và phu nhân trong bàn tiệc, Hữu Bằng suýt tí đã phải buột lên lời ngạc nhiên rồi. Thật không ngờ phu nhân của ông lại có nhan sắc tầm thường thế, nếu không muốn bảo là bị xấu. Rụt rè, ít nói, cô chẳng biết gì về giao tiếp. Suốt buổi tiệc dài cứ cúi đầu bối rối, mỗi lần nghe ai hỏi đến, đôi má cứ đỏ bừng lên e thẹn.

Thế nhưng vẻ quê mùa, kém cỏi của Xuân Hoa không làm ông xấu hổ chút nào. Ngược lại, ông còn tỏ ý vui mừng và thích thú, cười lớn giữa bàn tiệc. Ông khoe rằng mình thật là diễm phúc mới cưới được một cô vợ đoan trang thùy mị thế.

Không chỉ yêu thương, ông còn tỏ vẻ sợ Xuân Hoa ra mặt. Chỉ cần một cái chau mày không đồng ý của cô là ông có thể bỏ tất cả. Hợp đồng bạc tỷ, danh dự với bạn bè lúc đó với ông đều vô nghĩa. Chỉ có nụ cười của cô là tất cả với ông thôi.

Đời sao có chuyện lạ lùng thế nhỉ ? Không chỉ có mấy bà xì xầm ganh tỵ, mà cánh đàn ông vốn bàng quang như Hữu Bằng cũng phải xì xầm thắc mắc. Xuân Hoa có bùa phép gì khiến ông phải chết mê, chết mệt ?

Sau một cuộc điều tra dài, mọi người được biết rằng Xuân Hoa vốn là một nhân viên rất chạy việc của ông. Sự chu đáo, tận tụy, nét dịu dàng và nhân hậu của cô đã làm trái tim ông xao động sau gần bốn mươi năm mê mải chốn thương trường.

Tuy kém ông đến nửa tuổi đời, song bên ngoài nhìn vào, thật ra không chênh lệch mấy. Thế nhưng ông vẫn luôn lo sợ, luôn làm cho mình trẻ xuống bằng cách mặc các màu thật tươi, thật trẻ. Mái tóc nhuộm đen, đi đứng nhanh nhẹn chưa đủ, ông còn bắt tất cả nhân viên trong công ty, từ lớn đến nhỏ phải răm rắp gọi mình bằng anh và bà thì bằng chị.

Nên câu chào vừa qua của Tịnh Nghi khác nào gáo nước lạnh tạt vào mặt ông giữa mùa băng gía. Xương quai hàm bạnh ra, đôi mắt tối xầm đi, ông ậm ừ cho qua lệ.

– Mừng sinh nhật bé Trâm Nhi, em có món quà mọn tặng anh. Chúc cháu bé mau ăn, ***ng lớn.

Cố tình nhận mạnh chữ “anh” xoa dịu cơn tự ái giữa lòng ông, Hữu Bằng chưa kịp xóa ấn tượng xấu, đã nghe Tịnh Nghi láu táu chen


Duck hunt