Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chàng trai ko biết yêu

Chàng trai ko biết yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323161

Bình chọn: 10.00/10/316 lượt.

c sắp tàn rồi.

Không trả lời, Hữu Bằng hướng mắt nhìn về phía ông Trần. Giờ quyết định đã đến, ông đứng lên khỏi ghế, một đám đông lập tức vây kín lấy ông. Hữu Bằng cũng theo chân người bạn bước bước vào, anh thật muốn chúc mừng người may mắn.

– Tôi đã xem qua các hợp đồng … – Ông Trần cất giọng từ tốn – Tất cả đều hay, đều hợp ý tôi, nhưng ngặt nỗi, kế hoạch thì nhiều, mà tôi chỉ có một mảnh đất thôi, nên mong các bạn thứ lỗi, cũng đừng buồn khi tôi chỉ chọn ông Thanh đây là người đôi tác.

– Khoan tuyên bố đã anh !

Mọi người chưa kịp quay sang chúc mừng con người may mắn, đã nghe từ sau lưng mình giọng một người đàn bà vang trong trẻo.

– Ồ Xuân Hoa ! – Nghe giọng nói này ông Trần vội đứng bật dậy ngay – Em có ý kiến gì chăng ?

Ô ! Thì ra là bà chủ. Nép mình sang bên nhường lối cho một thiếu phụ bước vào, Hữu Bằng nghe khó chịu. Việc trọng đại như vậy sao ông Trần có thể để đàn bà xen vào chứ ?

– Em không có ý kiến gì, chỉ xin anh đừng làm em khó xử thôi. – Xuân Hoa bước đến cạnh ông, ân cần nói – Bởi trước anh, em đã lỡ hứa ky hợp đồng với người khác mất rồi.

Hứa với người khác ư ? Đám đông quay lại nhìn nhau tràn đầy hy vọng. Chỉ có Hữu Bằng là bất bình giúp ông Thanh. Sao lại vô lý thế ? Chuyệ.n hợp đồng đáng gía bạc tỉ, chỉ cần lời hứa của một người đàn bà thôi ư ? Ông Trần chắc chẳng đời nào chấp nhận đâu.

Nhưng hoàn toàn trái ngược với nhữ ng gì Hữu Bằng vừa nghĩ, ông Trần chẳng những không bực mình, mà còn vui mững ra mặt :

– Ồ ! Hay quá ! Em lỡ hứa rồi thì anh phải nhận lời thôi. Người đó là ai vậy ?

– Cám ơn anh. – Xuân Hoa cười rạng rỡ rồi quay ra sau gọi lớn – Trầm Nhi ! Dẫn chị ấy ra đây.

Chị ư ? Lại thêm một người đàn bà. Hữu Bằng chưa kịp trề môi dè bỉu đã vộ tròn đôi mắt. Trời hỡi ! Tỉnh hay mơ ? Anh đã say chưa mà nhìn thấy người vừa bước vào là Tịnh Nghi vậy hả ?

Là cô ta ư ? Ông Trần vụt sa sầm nét mặt khi nhận ra người đối tác chính là kẻ đã làm mất mặt ông.

– Là cô ta đó. – Xuân Hoa nhẹ gật đầu – Em biết giữa anh và cô ta có chút hiểu lầm, nhưng … em thích cô ta lắm, cả Trầm Nhi cũng vậy, phải không con ?

– Phải. – Trầm Nhi gật đầu, bàn tay nó nắm chặt tay Tịnh Nghi – Ba à ! Nhận lời ký hợp đồng với chị Tịnh Nghi đi, chị ấy tốt lắm, cả buổi tối đút con ăn xúp đấy.

– Tịnh Nghi đút con ăn xúp sao ? – Đôi mày giản nhanh, ông Trần sụp ngồi xuống cạnh Trầm Nhi, âu yếm nói – Thế con ăn được mấy chén nào ?

Đưa hai ngón tay lên, Trầm Nhi nũng nịu :

– Hai chén lận. Mà chị Nghi còn hứa … mai mốt sẽ ghé nhà đút con ăn cơm nữa. Ba biết không … – Ôm lấy cổ ông, nó chợt thì thầm – Lúc nãy, mẹ đã đàn cho chị Tịnh Nghi nghe đó.

– Thật sao ?

Ông Trần tỏ vẻ bất ngờ. Trầm Nhi gật đầu :

– Thật mà. Cả con, cả me,, cả chị Tịnh Nghi đã có một buổi tối thật tuyệt trên lầu đó ba. Ba … ký hợp đồng với chị Tịnh Nghi đi. Không thì … con và mẹ sẽ giận ba luông đấy.

– Đừng giận cục cưng … – Bế Trầm Nhi đứng dậy, ông Trần vui vẻ – Con thừa biết, xưa nay ba chưa bao giờ dám cãi lịnh mẹ mà, huống hồ chi lại … thêm lịnh của cô công chúa nữa. Ký hợp đồng với Tịnh Nghi chứ gì … chuyện đó đâu khó gì.

– Ôi ! Ba thật tuyệt vời.

Reo lớn, hôn đánh chụt lên má ông một cái, Trầm Nhi vuột khỏi tay ông chạy đến bên Tịnh Nghi, vui vẻ :

– Chị Tịnh Nghi ơi ! Ba đồng ý rồi. Chị vui không hả ?

– Chị vui lắm. – Mỉm cười, Tịnh Nghi bước đến gần ông – Cám ơn chú đã cho cháu cơ hội tốt …

Lại chú ! Hữu Bằng giậm chân kêu trời, tức nghẹn, Tịnh Nghi như không hiểu nỗi lo sợ của anh, ung dung nói :

– Cháu biết … chú không thích người khác gọi mình bằng chú vì sợ gìa sẽ không xứng với cô, nhưng … cháu không nghĩ vậy đâu. Vì qua tâm sự Với cô, cháu biết dù cháu, dù mọi người có kêu chú bằng gì, cô vẫn cứ yêu chú không thay đổi. Chú thật hạnh phúc bên cạnh một người vợ dịu dàng, nhân hậu và một cô con gái đẹp tựa thiên thần. Cháu thật sự chúc mững và cầu mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cô chú.

– Cám ơn nhé Tịnh Nghi. – Xuân Hoa bước lên nắm lấy tay Tịnh Nghi trìu mến – Nếu không có cháu, cô sẽ không bao giờ biết anh Trần yêu cô nhiều như thế. Thấy anh ấy cứ bắt buộc mọi người gọi bằng anh, cô cứ sợ, cứ thắc thỏm trong lòng, ngỡ anh ấy chê cô già … muốn tìm thêm một cô bồ nhí.

– Không đâu … – Ông Trần vội kêu lên – Đừng nghĩ oan cho anh như vậy. Anh không bao giờ có ý định … với mấy cô nhân viên đáng tuổi con mình.

– Không có ý định, mà cứ bắt người ta gọi mình bằng anh, xưng em ngọt sớt.

Xuân Hoa liếc yêu chồng. Ông Trần gãi tóc vụng về :

– Thì … như Tịnh Nghi nói đó … Tại anh sợ gìa, không xứng với em. Lẽ nào vì chuyện này … mà cả năm nay em u sầu, ít buồn ít nói … bỏ luôn thói quen đánh đàn, cũng như không chịu đến công ty cùng anh như trước nữa ?

– Đúng vậy. – Xuân Hoa nhẹ Gật đầu – Nhìn anh cứ anh anh, em em với mấy cô nhân viên trẻ đẹp, em buồn tủi quá … Mặc cảm mình già, mình xấu nên chẳng dám đi đâu.

– Tội nghiệp cho vợ anh chưa – Vòng tay ô lấy Xuân Hoa, ông Trần xót xa – Sao em không chịu nói, cứ âm thầm đau khổ hả ? Nếu biết em ghen như vậy, anh sẽ bắt nhân viên gọi mình bằng bác, bằng ông hết …