
o, nhưng nể tình và không để bị trách về sau, Hữu Bằng đồng ý sẽ thử lần cuối bằng cách đưa Tịnh Nghi theo.
Lần này… theo ý kiến của cô, anh không xin hẹn trước, cũng không đến gặp Minh Long ở công ty, mà đến thẳng nhà anh vào 1 chiều lặng gió.
– Kiến trúc sư không tiếp khách ngoài giờ làm việc đâu.
Cô người làm ra mở cửa. Cũng 1 phong cách với Minh Long, cô lắc đầu từ chối ngay 2 người khách lạ.
– Chúng tôi không phải là khách đến bàn chuyện làm ăn đâu. – Giơ cao lẵng trái cây lên, Tịnh Nghi vui vẻ – Chúng tôi là bạn đến thăm anh ấy với tư cách xã giao thôi.
– Thật à?
Cô người làm tuy chưa tin lắm nhưng vẫn mở rộng cửa. Bước đầu Tịnh Nghi đã thành công, để xem cô ấy làm cách gì để thuyết phục Minh Long… Tự nhiên… Hữu Bằng lại có cảm giác sợ Tịnh Nghi thành công, dù đó là điều anh cần. Cô ấy không thể hơn mình được.
– Xin ông bà vui lòng ngồi chờ ngoài phòng khách. – Cô người làm chỉ tay vào ghế salon – Tôi vào thông báo.
– Vậy chị cứ tự nhiên.
Tịnh Nghi gật đầu, rồi mặc cho Hữu Bằng lịch sự ngồi ngay xuống, đôi mắt mở tròn, cô ngạc nhiên đi vòng quanh nhà, như không hiểu làm sao người ta lại có thể làm nên 1 căn nhà đẹp tuyệt vời như thế.
– Tịnh Nghi! Đừng tự tiện thế. Ngồi ngay vào ghế, ông ta sắp ra rồi đấy.
Thấy co cầm 1 chiếc bình cổ trên giá lên xem, Hữu Bằng lo lắng gọi.
– Tôi chỉ xem 1 chút thôi. – Tịnh Nghi vẫn xoay tròn chiếc bình trên tay – Cái này có phải là bình cổ không hả ? Chẳng đẹp chút nào… sao có người bảo là giá của nó cả cây vàng 1 cái.
– Cái cô cầm không phải 1 cây mà cả 10 cây đấy. – Hữu Bằng cười nhẹ – Kẻ làm rớt chẳng có tiền để đền đâu.
– Trời đất ơi! Mắc dữ vậy sao? – Tịnh Nghi la lớn – Thật đúng là không tin nổi.
– Ai phá đồ tôi đó? – Vừa từ phòng sau đi lên, thấy có người cầm cái bình cổ của mình, Minh Long chau mày không đồng ý.
– Dạ… em… – Tịnh Nghi đặt trả vội chiếc bình lên kệ – Xin lỗi anh… tại em lạ qúa, chưa thấy bình cổ bao giờ nên tò mò xem thử. Nghe nói gía của nó lên đến 10 cây lận. Đúng không anh?
– Đúng vậy. – Gật đầu, đôi mày Minh Long hơi giãn ra – Đây là chiếc bình đời nhà Thanh đó. Mà… cô là ai vậy? Sao bảo là khách quyen…
– Dạ… – Rùn vai, tN cười bẽn lẽn – Em nói gạt chị giúp việc thôi… Sự thật, em không quen anh mà chồng em… quen anh.
– Chồng của cổ – Quay đầu lại, đôi mắt Minh Long vụt sa sầm khi nhận ra Hữu Bằng đang ngồi trên ghế – Lại là ông. Tôi đã nói rồi, sao ông cứ tìm đến thế? Xin ông hãy về cho, tôi không có thói quen tiếp khách ngoài giờ làm việc.
– Ồ không… không đâu. – Tịnh Nghi vội kêu lên – Xin anh đừng giận. Hôm nay, chúng tôi đến đâu không bàn việc làm ăn, chỉ đến thăm anh thôi. Đây, có ít trái cây biếu anh chị.
– Tại sao lại đem trái cây đến thăm tôi – Minh Long gắt gỏng – Tôi có bệnh đâu.
– Dạ không… không phải ý đó ạ. – Tịnh Nghi càng quýnh quáng, cầu cứu Hữu Bằng. Nhưng anh vẫn bình thản ngồi yên. Chuẩn bị về thôi. Đã biết trước chẳng kết qủa rồi.
– Ồ! Có tiếng gì thế nhỉ ? – Tịnh Nghi đột nhiên hỏi lớn – Sao tựa như tiếng con nít khóc.
– Hả – Minh Long cuống quýt – Mời anh chị về ngay cho, con tôi lại khóc nữa rồi.
Nói xong, bỏ mặc Hữu Bằng và Tịnh Nghi còn ở đó, Minh Long quay bước đi ngaỵ Tịnh Nghi cũng bước theo ông:
– Tiếng cháu khóc nghe lạ qúa, để tôI xem 1 chút nhé.
– Cô biết chăm sóc con nít ư?
Minh Long dịu giọng đi 1 chút. Tịnh Nghi cườI hãnh diện:
– Còn phải nói. TôI là chuyên gia về chăm sóc con nít đấy.
Nói láo!
Hữu Bằng mắng thầm. Vì cảm thấy tò mò, muốn nhìn xem Tịnh Nghi sẽ đối phó ra sao với cái sinh vật bé xíu mà cô chưa từng bế trong đôi tay kia, anh rón rén bước theo.
– Trời đất ơi! Chị làm gì vậy? – Vừa đặt chân vào phòng trẻ, Tịnh Nghi đã la to hốt hoảng – Uống sữa, chứ có phải uống thuốc đâ mà chị đè bé dữ vậy? Bé khóc cũng phải rồi.
– Tôi không muốn vậy đâu. – Một người đàn bà đẹp, ngước đôi mắt thâm quầng lên trả lờiv ẻ buồn bã – Nhưng không đổ thì bé không chịu uống.
– Chị cho em mượn bé 1 chút nào. – Tịnh Nghi đưa tay bế gọn lỏn đứa bé đang khóc ngất vào lòng – Ô… ô… nín đi nào, bé cưng. Để chị dẹp hết mấy cái ly, cái muỗng làm bé sợ này đi nhé?
Một tay dẹp gọn mớ ly muỗng xuống chân bàn, 1 tay Tịnh Nghi lắc lư đứa bé, miệng không ngừng đối đáp cùng nó:
– Ồ! Ngoan nào bé cưng, chị cho bé xem cái này có đẹp không nhé?
Chùm chìa khóa chú hề trên tay Tịnh Nghi đong đưa qua lại, đứa bé nhìn theo rồi bỗng nhiên nín bặt. Bây giờ, Minh Long mới trầm giọng kể:
– Bé đã 6 tháng tuổi rồi, cô xem đó, ốm còm nhom như con ngườit a 3 tháng vậy. Mà nhà thì… có khó khăn thiếu thốn gì. Sữa nhập, bột nhập đủ các loại đủ cả, chỉ tại bé không chịu ăn thôi. Đến bữa ăn nào tôiv à vợ tôi cũng phải đè ra mà đổ, khó còn hơn bị cực hình tra tấn nữa. Sửa ngon ngọt vậy, mà bé sợ còn hơn là thuốc… cứ giãy khóc nấc lên không chịu uống.
– Trung tâm dinh dưỡng, các bác sĩ danh tiếng, vợ chồng tôi cũng đã bế bé đi khám cả rồi. – Cô vợ chen vào bằng 1 giọng rầu rầu – Ai cũng bảo cơ thể bé bình thường, không bệnh hoạn gì.
– Đúng là bé bình thường, chẳng bệnh hoạn gì đâu. – Tịnh Nghi lè lưỡi trêu đứa bé