Chàng trai ko biết yêu

Chàng trai ko biết yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323375

Bình chọn: 9.5.00/10/337 lượt.

mới mấy tháng thôi. Ô! Sao mà anh ngây thơ vậy ?

Tắm xong, trở ra nồi chè cũng vừa chín tới. Tịnh Nghi vui vẻ mu;c 2 ly đem mời bà Thanh, ông Thái rồi múc đầy 2 ly khác đem lên lầu bồi dường mình với Hữu Bằng.

Ôi! Nhìn 2 ly chè lạnh sóng sánh vàng ươm hấp dẫn trên tay, Tịnh Nghi không khỏi nuốt nước miếng nghe đánh ực 1 cái. Hữu Bằng sẽ thích lắm, món chè yến nấu với hột sen này ăn vừa mát, vừa giải cảm lại vừa là món anh thích nhất.

Suốt ngày ra nhà hàng phụ việc, về đến nhà đã mệt nhoài, Tịnh Nghi không hiểu.

Tắm xong, trở ra nồi chè cũng vừa chín tới. Tịnh Nghi vui vẻ múc hai ly đem mời Bà Thanh, ông Thái rồi múc đầy hai ly khác đem lên lầu bồi dưỡng mình với Hữu Bằng.

Ôi ! Nhìn hai ly chè lạnh, sóng sánh vàng ươm hấp dẫn trên tay, Tịnh Nghi không khỏi nuốt nước miếng nghe đánh ực một cái. Hữu Bằng sẽ thích lắm đây, món chè yến nấu với hột sen này ăn vừa mát, vừa giải cảm lại vừa là món anh thích nhất.

Suốt ngày ra nhà hàng phụ việc, về đến nhà đã mệt nhoài, Tịnh Nghi không hiểu sao mình lại siêng như vậy, xuống bếp lục **c giành nấu chè với con sen nữa. Có lẽ vì bác ba bếp trưởng vừa dạy cho cô bí quyết nấu chè yến thật ngon … mà có lẽ cũng vì Hữu Bằng nữa.

Tuy anh không nói, nhưng Tịnh Nghi biết dạo này anh lo lắng lắm, bế tắc nữa. Không thì chẳng đời nào anh chấp nhận cho cô ra nhà hàng phụ việc đâu. Tịnh Nghi vẫn còn nhớ rõ, lần đó Hữu Bằng đã phản ứng quyết liệt ra sao, khi nghe cô đề nghị anh cho mình ra nhà hàng phụ việc.

– Cái gì ? Cho cô ra nhà hàng phụ việc ư ? Có mà điên, mà loạn lên mất. Dẹp ngay ý tưởng hoang đường này lập tức.

Nhìn anh trợn mắt phùng má, Tịnh Nghi đã thôi không dám hy vọng, dù lòng thích lắm. Cho mãi đến tối hôm kia, khi cô đang ngồi đọc sách thì Hữu Bằng đột nhiên bảo nhỏ :

– Này, ngày mai cô ra nhà hàng phụ việc cho tôi nhé ?

– Hả ! Thật không đó ?

Không tin vào những gì mình nghe thấy, Tịnh Nghi ngây ngô hỏi lại, làm Hữu Bằng tức giận, hét toáng lên.

– Sẳn sàng thôi.

Được lời như cởi tấm lòng. Cả đêm Tịnh Nghi cứ nôn nao không sao ngủ được. Cô lo lắng lắm, không biết mình phải chọn công việc gì cho vừa sức.

Chạy bàn hay phụ bếp ? suy nghĩ mãi không ra, cô đem ý kiến này đi hỏi Hữu Bằng, liền bị anh la cho một trận :

– Này, cô ngớ ngẩn hay tâm thần thế ? Vợ của tổng giám đốc mà chạy bàn hay phụ bếp ư ? Nhiệm vụ của cô ra đó là làm … tổng giám đốc cho tôi.

– Làm … tổng giám đốc ư ? – Tịnh Nghi nghe tối tăm mặt mũi – Nhưng làm tổng giám đốc là làm gì ? Tôi đâu biết.

– Đúng là cô không biết, cũng chẳng làm được tích sự gì ở vị trí này. – Hữu Bằng cau có – Và … tôi sẽ chẳng bao giờ đưa một người ngớ ngẩn như cô ra đấy để làm mất mặt mình, nếu tình thế không cấp bách.

Đúng vậy, Tịnh Nghi gật đầu am hiểu. Một mình trong coi quản lý tám nhà hàng … với Hữu Bằng đã là chuyện khó khăn rồi. Huống chi lúc này, anh còn phải lo cho công trình mới.

Một mình chạy tới chạy lui, làm sao lo chu toàn được. Ở nhà hàng thì lo lắng việc công trình. Đến công trình thì mới chợt nhớ ra còn chưa làm việc này việc nọ. Chuyện thất thoát dĩ nhiên là không tránh khỏi.

Hữu Bằng gặp khó khăn, Tịnh Nghi cảm nhận được điều đó qua cách nói của Hữu Bằng. Nhưng mãi sáng nay ra nhà hàng nhận việc, cô mới hay sự việc trầm trọng hơn mình đã tưởng nhiều.

Tiêu cực nảy sinh, thủ qủy và kế toán thông đồng thụt két, thiệt hại lên đến hàng trăm triệu. Vẫn dễ giải quyết hơn chuyện nhà hàng mất khách rất nhiều. Vì sao thế nhỉ, Hữu Bằng đã không hiểu, không tìm nổi nguyên nhân thì … Tịnh Nghi làm sao biết được.

Cả một ngày ngồi làm bù nhìn giữa nhà hàng rộng thênh thang, ngồi ngáp ruồi với đám nhân viên, Tịnh Nghi thấy lo cho Hữu Bằng quá. Cứ đà này, anh sẽ lao xuống vực mất thôi. Bởi tuy không biết gì, Tịnh Nghi cũng mang máng hiểu, số vốn đầu tư vào công trình “Trường Thiên” của anh đã phình to hơn dự định ban đầu. Từ hai mươi lăm tỷ, nó đã vượt đến con số bốn mươi và nghe đâu nó sẽ còn tăng lên nữa.

Chuyện này sẽ chẳng thành vấn đề, nếu tám nhà hàng của anh hoạt động bình thường. Thu nhập của nó sẽ là

Thấy Tịnh Nghi cứ ngồi yên, tay bóp trán đăm chiêu không nói câu nào. Ngỡ cô lo lắng vì bị từ chối, một bà bạn hàng thương tình đập nhẹ vai cô :

– Sáng mai cứ đến đây, tao cho một việc làm. Mày với con Châu cùng đi giao hàng cho “Phong Phú “, lương ít một chút, nhưng có còn hơn không. Mày đồng ý chứ ?

– Giao hàng cho “Phong Phú” ư ?

Tịnh Nghi mững rỡ nhận lời ngay. Để làm gì, cô còn chưa biết. Nhưng có lẽ đáp án đang nằm ở nơi này.

– Anh quyết định ra nhà hàng thật sao ? – Cầm chiếc áo veste trao cho Hữu Bằng, Tịnh Nghi lo ngại – Mọi việc đã ổn cả rồi, anh cứ việc an tâm tịnh dưỡng.

– Tôi không thể nào an tâm nổi. – Hữu Bằng mặc nhanh chiếc áo vào người – Một khi chưa tận mắt nhìn thấy. Biết đâu, cô và mọi người nói gạt để tôi vui lòng tịnh dưỡng.

– Không ai thèm gạt anh đâu. Muốn đi thì cứ đi …

Bức bức mấy ngón tay, giọng Tịnh Nghi lo lắng. Có vẻ như cô ấy không muốn cho mình đi vậy.

Hữu Bằng nhận ra ngay thái độ kỳ lạ của cô từ tối đến giờ khi nghe anh đòi ra nhà hàng nắm tình


Snack's 1967