Chàng trai năm ấy

Chàng trai năm ấy

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325375

Bình chọn: 9.00/10/537 lượt.

h Văn Khiêm lập tức xuống lầu, biểu cảm trên gương mặt ông rất phức tạp, có một chút lúng túng, một chút áy náy, lại có chút phiền não, xấu hổ thành tức giận. “Tịch Duệ Nam, con làm cái gì thế?”

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần con trai phạm lỗi, Tịch Văn Khiêm sẽ nghiêm khắc gọi cậu bằng cả họ và tên như vậy. Vừa rồi cậu ném một cú rất mạnh vào cửa sổ, mảnh kính vỡ bắn ra, tuy Phạm Na nhanh chân tránh được nhưng vẫn bị mấy mảnh kính sượt qua cánh tay làm cho chảy máu, khiến cô ta sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

“Bố làm cái gì? Đây chính là việc tiếp khách mà bố nói đó sao? Tiếp khách ở nhà của người phụ nữ này?” Tịch Duệ Nam trừng cặp mắt đỏ rực lên nhìn bố, giọng điệu gay gắt, sắc nhọn, vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.

Có mấy người đi đường nghe thấy ồn ào liền dừng lại, mấy người sống trong các toàn nhà gần đó cũng mở cửa sổ xem chuyện gì đang xảy ra, thấy hai bố con đang “giương cung bạt kiếm”, nhìn nhau chằm chằm dưới ánh đèn đường.

Tịch Văn Khiêm thấy con trai đang bị kích động, bất chấp tất cả, ông lại không thể mất khống chế như vậy, bình tĩnh thấp giọng nói: “Có chuyện gì thì lên xe rồi nói, nếu làm ầm lên ở đây sẽ trở thành trò cười cho người ta xem, rồi lại bị truyền đi khắp nơi. Con không muốn như vậy chứ?”

Tịch Duệ Nam tuy đang bị kích động nhưng cũng biết lời bố nói có lý, không nói thêm lời nào nữa, im lặng đồng ý.

Tịch Văn Khiêm nhấc chiếc xe địa hình của con trai vào cốp xe, rồi lại kéo cậu lên xe. Lúc Tịch Duệ Nam sầm mặt chuẩn bị lên xe cùng ông, vô tình liếc thấy trước một cánh cửa sổ ở tầng hai tòa nhà đối diện, Bạc Hà đang bò lên bệ cửa sổ, hiếu kỳ nhìn bọn họ. Thấy cậu nhìn đến, cô nửa cười nửa không, quay người đi vào phòng.

Tịch Duệ Nam bỗng sững người, sao lại trùng hợp như vậy, cô ấy cũng sống trong tiểu khu này ư? Chuyện riêng của nhà mình bị bạn cùng lớp biết, có phải sẽ nhanh chóng bị truyền đi khắp trường không? “Trở thành trò cười cho người ta xem, rồi lại bị truyền đi khắp nơi”, nghĩ đến câu nói này của bố, cậu đột nhiên buồn bực vì bản thân vừa rồi không kìm nén được tức giận.

Sau khi Tịch Duệ Nam và bố cậu rời đi, Bạc Hà lại đến bên cửa sổ, hiếu kỳ nhìn sang ô cửa kính bị ném vỡ của tầng ba của tòa nhà đối diện. Không khó để đoán chuyện gì đã xảy ra, bây giờ rất nhiều người có tiền nuôi tình nhân, được gọi là “trong nhà cờ đỏ vững vàng, bên ngoài cờ màu phất phới1”, xem ra bố của Tịch Duệ Nam cũng “hùa theo trào lưu” rồi.

Tịch Duệ Nam dường như bị kích động, ném vỡ cửa kính nhà người phụ nữ kia. Nhớ đến buổi chiều, cậu còn kiêu ngạo nói với cô rằng xem ra nhà cô rất nghèo, nghèo thì có sao chứ?

Nhà cậu ta thì giàu đấy, nhưng người giàu cũng có nỗi khổ của người giàu, áo gấm cơm ngọc chẳng phải cũng vẫn phiền nào sao!

Bạc Hà đột nhiên cảm thấy như được xả giạn, vô cùng hả hê, đắc ý. Tuy biết cười trên nỗi đau khổ của người khác là không tốt những cũng phải xem là đối với ai nữa, đối với Tịch Duệ Nam, cô chẳng cảm thấy không tốt ở điểm nào.

Sáng sớm hôm sau, lúc Bạc Hà đi học, mới ra khỏi cửa tiểu khu thì bất ngờ nhìn thấy Tịch Duệ Nam. Cậu ngồi trên chiếc xe địa hình đẹp đẽ kia, một chân chống xuống đất, lặng lẽ nằm rạp trên tay lái. Ánh nắng mai màu vàng kim lấp lánh trên tóc cậu, cặp mắt vốn vô cùng trong sáng lúc này lại tối sầm, u ám.

Thấy cô đi ra, cậu liền đạp xe lướt nhanh đến trước mặt cô, giọng nói lạnh lùng: “Chuyện tối qua cậu nhìn thấy, tốt nhất đừng có nói với người khác, dù chỉ là một chữ.”

Hóa ra cậu ta vì chuyện này mà sáng sớm đã chạy đến đây đợi cô, xem ra con người này rất coi trọng thể diện. Nhưng đã cầu cạnh người ta thì phải lịch sự một chút chứ? Cậu ta vẫn trưng ra bộ dạng chẳng coi ai ra gì, còn nói như hạ lệnh, Bạc Hà liền không chút khách sáo. “Miệng mọc trên người tôi, tôi thích nói với ai cậu quản được sao?”

Tịch Duệ Nam lạnh lùng móc từ trong túi ra một tờ hóa đơn, nói: “Nếu như vậy, phiền cậu bồi thường cho tôi một chiếc MP3 này, hôm qua cậu đụng vào tôi nên nó bị rơi hỏng rồi.”

Năm 2000, MP3 thuộc loại hàng hóa cao cấp, giá đến mấy nghìn tệ một chiếc. Người bình thường làm sao nỡ tiêu số tiền đủ mua một chiếc ti vi màu để mua một thứ đồ chơi nhỏ như vậy. Bạc Hà bỗng đần người ra, chiếc MP3 đó đúng là bị rơi hỏng rồi sao? Không thể nào! Khi đó cậu ta cũng không nói gì mà? Lẽ nào….

“Này, chiều hôm qua tôi va vào cậu, cậu cũng chẳng nói gì, bây giờ mới đén nói vì tôi đụng vào cậu nên nó bị rơi hỏng. Chắc không phải sau đó cậu tự làm rơi đấy chứ? Đừng có mà đổ lên người tôi!”

Bạc Hà nghi ngờ Tịch Duệ Nam tối qua sau khi quay về đã cố ý làm rơi chiếc MP3, rồi hôm nay dùng cái này để uy hiếp cô không được tiết lộ chuyện riêng của nhà cậu ta.

“Cậu có thể kiểm tra tờ hóa đơn này, thời gian ghi trên hóa đơn là hôm qua. Hơn nữa, nếu tôi cố ý làm rơi rồi đến tìm cậu gây phiền phức thì sáng nay tôi cũng không thể đòi cửa hàng viết tờ hóa đơn này, giờ này cửa hàng còn chưa mở cửa.”

Bạc Hà tắc nghẹn, hồi lâu mới lên tiếng: “Dù sao hôm qua đã hỏng rồi, vậy sao khi đó cậu bắt tôi đền?”

“Vì tôi biết thứ đồ đắt thế này cậu chưa chắc đã đền nổi, tôi


XtGem Forum catalog