
khác chạy đến hoải mượn Tịch Duệ Nam chìa khóa, cậu ta cũng là thành viên của tổ nhảy sào, khá thân với Tịch Duệ Nam. Tịch Duệ Nam hờ hững, chẳng buồn quan tâm vứt chìa khóa xe cho cậu ta.
Chỉ là một trận đấu vui, nhưng cả đám học sinh hoạt bát vẫn hết sức hào hứng xem và cổ vũ. Bởi Tăng Đào lái xe của Tịch Duệ Nam, An Nhiên liền lớn tiếng cổ vũ cho cậu ta, đúng là kiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về. Bạc Hà cũng nhiệt tình giống như vậy cổ vũ cho Ngô Minh Huy, thực ra là đang cổ vũ cho chiếc xe yêu quý của cô.
Kết quả là Ngô Minh Huy thua, Tăng Đào đạp chiếc xe địa hình của Tịch Duệ Nam vô cùng linh hoạt, ngay khi bắt đầu đã vọt lên dẫn trước, sống chết bám sát vào vòng trong của đường đua. Ngô Minh Huy đành phải đạp xe ở vòng ngoài để đuổi theo cậu ta, như thế lộ trình sẽ dài hơn, cậu ta rơi vào bị động, thêm vào đó chiếc xe đạp “già” cậu đi lại nặng hơn và khó điều khiển hơn, cho nên thất bại là điều không thể tránh khỏi.
Ngô Minh Huy thua rồi vẫn không phục, cậu ta nói lần này thất bại là vì mình không đi quen chiếc xe đạp này, không phát huy được ưu thế bánh xe to tốc độ nhanh của nó. Nếu đổi thành một người đã đạp quen chiếc xe này rồi thì chưa chắc đã thua.
An Nhiên phản đối cậu ta: “Ngô Mình Huy, thua thì đã thua rồi, cậu lấy đâu ra lắm lý do thế?”
“Tôi thừa nhận tôi thua rồi, nhưng tôi cảm thấy chiếc xe này không thua, bởi vì chúng ta thi là xe, bởi vì tôi không quen đạp chiếc xe này nên không phát huy được ưu thế của nó, không tin đổi một người khác đã đạp quen rồi thi lại một lượt xem.”
Chương 13: Chương 6.2
Đổi một người đã đạp quen chiếc xe này, ai? Đám nam sinh nhìn nhau, trước đây đều chưa từng đạp kiểu xe “già” này. Lúc này, Bạc Hà đi qua đỡ chiếc xe yêu quý lên, giống như khiêu khích nhìn sang Tăng Đào. “Nào, tôi thi với cậu một lần nữa. Không có ai đạp chiếc xe này giỏi hơn tôi, tôi đã đạp nó bắt đầu từ năm lớp năm.”
Ngô Minh Huy vừa mới thua xong, thua là người cũng là xe, điều này khiến Bạc Hà không thoải mái trong lòng vì Ngô Minh Huy vừa mới đi một vòng nên thực sự là đạp chẳng có kỹ thuật gì cả, xe của cô hoàn toàn có thể đạp được với tốc độ nhanh hơn.
Tăng Đào vừa mới toàn lực xông kích đạp nhanh một vòng, vẫn có thở phì phò, vừa nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe “già” đến khiêu chiến, vội cười, xua tay: “Không được, đây là trận chiến bánh xe, cậu là chủ nhân của chiếc xe nên đương nhiên sẽ đạp tốt hơn, huống hồ lại lấy quân mạnh đánh quân yếu, tôi thi với cậu tiếp há chẳng phải sẽ thua chắc rồi sao. Tịch Duệ Nam, hay là cậu lên đi, đạp xe của cậu, cô ấy đạp xe của cô ấy đua một trận, như thế này kết quả không ai có thể có ý kiện nữa.”
Đề nghị này được mọi người đều cho là phải, nhất loạt thúc giục Tịch Duệ Nam ra sân đua xe với Bạc Hà. Cậu ngoài nguyên tại chỗ không động đậy, khóe môi hiện ra một nụ cười mỉa mai. “Đua xe với nữ sinh….”
Cậu cảm thấy nam sinh thi đấu với nữ sinh, thắng cũng chẳng vinh quang gì. Bạc Hà nghe ra được ý khinh miệt trong lời nói của cậu, trong lòng vô cùng bực bội, cằm cũng hất lên cao hơn: “Tôi là con gái, nếu thua tôi thì cậu sợ mất thể diện đúng không?”
Đây là khích tướng, Tịch Duệ Nam những mày rồi mạnh mẽ đứng bật lên. “Được thôi, cậu đã muốn thi đấu như vậy, tôi sẽ để cậu thua tâm phục khẩu phục.”
Cát vàng ở sân vận động bay mù mịt dưới ánh mặt trời, trên đường đua có hai bóng người phóng xe vùn vụt, một khối màu xanh làm là Tịch Duệ Nam, một khối màu lục là Bạc Hà. Xe đạp của hai người bọn họ phóng như bay bám sát nhau, hai người đều tranh giành vòng chạy phía trong, lúc thì Tịch Duệ Nam chiếm được, lúc thì Bạc Hà lại lật ngược thế cờ.
Một đám nam sinh hò hét rung cả mặt đất, đồng thanh kêu lên: “Bạc Hà lợi hại quá!” Đúng là Bạc Hà đạp xe hai bánh chẳng khác gì Phong Hỏa Luân của Na Tra, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt. Nữ sinh đạp xe mạnh mẽ như thế này thật sự là hiếm gặp.
Trong lần thi thứ hai này, An Nhiên nhìn hai bóng người trên sân mà không thốt lên lời. Cô không biết phải cổ vũ cho ai. Tịch Duệ Nam là thần tượng của cô, Bạc Hà là bạn thân của cô, nghiêng về ai cũng không được, chẳng có cách nào, đành duy trì trung lập.
Xe của Bạc Hà sau khi vượt qua Tịch Duệ Nam lại nhanh chóng bị cậu đuổi kịp, chiếc xe của cậu vượt trội hơn ở chỗ đủ linh hoạt, lanh lẹ, điểm này vừa khéo là đặc điểm chiếc xe của cô thiếu. Huống hồ con trai suy cho cùng vẫn chiếm ưu thế hơn con gái về mặt thể lực. Thấy đích đến còn cách khoảng mấy chục mét nữa, cố gắng hết sức đạp đuổi theo cậu, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: “Tuyệt đối không thể thua cậu ta.”
Nhưng tuy cô khí thế ngút trời, chiếc xe lại quá già cỗi cũ kĩ, bị cô gồng sức đạp như thế, sợi xích xe đột ngột “tạch” một tiếng rồi đứt ra, tuyên bố bãi công.
Lúc Bạc Hà đạp hẫng chân thì bị giật mình, chiếc xe đang di chuyển với tốc độ cao, cô thất thần trong thoáng chốc, tay lái lập tức không giữ vững được. Chiếc xe đạp lại vẫn đang theo quán tính lao nhanh, mất khống chế vọt ra ngoài đường đua, đâm vào tường bao của sân vận động. Mọi người nhất loạt kêu lên kinh hãi, giọng nói củ