
ng, thuôc ha liền đi lam.” Thâp Tư cung kı́nh vá i chà o, lui ra ngoà i, không nhı̀n thấ y được mô tiaýcười trên khó e mắ t Hiên Viên Tiêu.………Không phả i chứHiên Viên Tiêu cò n để tôi ởtaị Trườ ng Lac̣ cung? Oh my god, có lầ m hay không đây, tôi cho rằ ng hắ n sẽ lấ y tôi tế cờ !Tiể u Tuyế t nâng tôi sả i bướ c và o chı́nh điê Trườ ng Lac̣ cung to lớ n, rô g rãi khi tôi còn đang suy nghĩ bực mình, mãi đế n khi hương lan nhà n nha đô nhiên chui và o muĩ mớ i nhắ c nhở tôi, Tôi Hồ Hán Tam lại trở về rồi (*)! Măc̣ dù có phầ n bấ t đắ c dı ̃ đi…(*) Hồ Hán Tam là một nhân vật trong phim cách mạng của TQ, câu nói này ý chỉ một người đã lâu không xuất hiện, nay trở lại thì sẽ có thảm cảnh ngoài dự liệu.Đố i diê phiế n đá cẩ m thac̣ h ngũ sắ c được lau chùi trong suố t sá ng lên, cây cô hà nh lang, vá ch tườ ng vẫn như trướ c trắ ng tinh không tı̀ vế t, sạch sẽ trong suố t.Cá c loaị hoa lan vẫn thanh nhã toạ lac̣ tại cá c gó c củ a cung điê .Tiế n và o Đông Noãn các, tâm hình nhưcũng trở nên ấ m á p. Sa ma mà nh châu, thanh trà đa trà , bı́ch lô đang chá y rừ ng rực, noãn lô mà u và ng thổ i ra đà n hương khı́ nhà n nha .Hế t thả y đề u khiế n ngườ i khá c cực kỳ thoả i má i.“Chủ tử , người vừ a lò ng?” Tiể u Tuyế t cườ i khanh khá ch mà nhı̀n mắ t tôi, tı̀nh cả m vui vẻ bôc̣ lộ trong lờ i nó i củ a cô:“Vẫn giống lúc chủ tử rời đi đúng không?”Tôi khẽ gâ đầ u, châ rãi đi đế n trướ c nhuyễn điế m dà y củ a thá p quý phi, ngồ i xuố ng.“Ngườ i xem vẫn là Trườ ng Lac̣ cung tố t, ấ m á p nhiề u nha! Nế u laị ở taị Minh Du đó , đừ ng nó i chủ tử ngườ i, liề n ngay cả nô tỳ cuñ g bi ̣ đó ng băng!” Tiểu Tuyết tuy là tự nói tự nghe nhưng lời cũng không có ngừng.Đầ u tiên là nâng ấ m lô mà u và ng thả trên tay tôi, laị đem trà để trong tay tôi, vừ a đi phò ng bế p sai người chuẩ n bi chá o thanh. Sở thích của tôicôấy nử a điể m không quên, chı́nh là đây thủ y chung sẽ không phải là Trườ ng Lac̣ cung củ a tôi.Tôi cứ nằ m như vâỵ , như mô g như tın̉ h, bừ ng tın̉ h laị nhớ tớ i bứ c hoạ trà n đầ y thú y trú c ở hâụ viê , hương trú c nhà n nha ngay taị chó p muĩ củ a tôi, mà hắ n khẽ nhế ch môi phun ra hơi thở liề n rơi trên trá n củ a tôi…Ngườ i nọ nó i: Yêu thı́ch mà u xanh biế c, yêu thı́ch trú c, yêu thı́ch trú c chung tı̀nh.Ngườ i nọ nó i: Trú c sinh trăm năm, nhưng chı̉ nở hoa mô lầ n, hoa rơi trú c tử.Giờ khắ c nà y, ở trong mô g, tôi laị như đaịha chờ mưa, tưở ng niê hắ n.Hiên Viên Tiêu liề n như vâỵ lẳ ng lă g mà đứ ng, con ngươi màu vàng thủ y chung dừ ng ở trên ngườ i ngườ i đó , nhı̀n thấ y ngườ i đó nhı́u mi, tươi cườ i, cườ i yế u ớ t, thâ chı́ khó e mắ t trà n ra mô gio lệ trong suố t, căp̣ kim mâu kia chưa từ ng rờ i đi nử a phân. Tâm, theo mô cá i nhăn mà y của ngườiđó, mô nụ cườ i phâp̣ phồ ng, thoả i má i.“Bệ ha!̣ ” Tiể u Tuyế t cung kı́nh đứ ng phı́a sau Hiên Viên Tiêu, sợ quấ y rầ y đế n gương mặt đang ngủ yên tĩnh kia, thanh âm nhẹ đế n mức không thể nghe thấ y.“Thờ i tiế t vẫn la h, đem á o lông cừ u mà u trắ ng kia cầ m đế n cho nà ng đi.” Hiên Viên Tiêu châ rãi xoay ngườ i, dù ng dư quang lướ t qua Tiể u Tuyế t:“Đừ ng nó i cho nàng trẫm đã tớ i.”“Vâng, nô tỳ hiể u.”……Ngôn quố c Vân kinh, hoà ng cung.Ngườ i phı́a trên tòa cao khiêu mi cườ i, mô đôi tử mâu vớ i vẻ ngaọ nghễ, không cho phép phả n khá ng, trên gò má ma châu sa hoa nộ thả ra, cực độ quyế t tuyê , cuñ g cực độ hoa my.̃Hắ n nó i: “À, Hiên Viên Tiêu đãquay về kinh rồi, rấ t tố t, rấ t tố t. Đồ nuôi dưỡng lâu rồi cuñ g nên thu hồ i rồi.”Hắ n nó i: “Vương đệ đá ng thương củ a ta kia chı̉ sợ cuñ g nhớ nàng ta lắm rồi.”Một cô gái thướ t tha hế t sứ c quyế n ru,̃ mô thanh niên áo trắng mặt không biểu tình, nhưng đề u cung kı́nh mà quỳ trên mă đấ t.Cử a bi ̣ đẩ y ra, mô cá i đầu nhỏ lấp ló nhìn và o, dù ng mắ t to đen bó ng củ a hắ n hướ ng trong điê quan sá t từ trên xuố ng dướ i, nhı̀n đế n ngườ i ngồ i trên cao kia phú t chố c khuôn mă nhỏ nhắ n nhấ t thờ i trà n ngâp̣ vui sướ ng, cao gio g kêu;“Sư phu!̣ ~~~” Ngườ i cuñ g ngay lâp̣ tứ c hướ ng ngườ i nọ chồm tới.
CHƯƠNG 181: MẤT ĐI HẾT THẢY, CHỈ CÓ THỂ CÓ TA!
Kỳ thật tôi cũng không biết tại sao vừa đến địa bàn của Hiên Viên Tiêu tôi liền ho thật lợi hại, cánh tay trái lúc nào cũng mơ hồ đau đớn tựa như con sâu độc muốn rít gào mà ra. Không giống như lúc ở Lương quốc tôi nửa phần bệnh trạng cũng không có, nhưng dù sao cũng không làm tôi cảm thấy ngày mai mình sẽ chết.
Ngự y thái y viện cứ một ngày lại một ngày, một đám lại một đám đến đây, uống thuốctới mức đầu lưỡi tôi cũng đã mất đi vị giác, thuốc bổ uống đến nỗi không thể ăn được bất kì thứ nào khác. Nhưng, vẫn như cũ ho không chút yếu bớt, nhưng cũng chẳng nặng thêm, hoặc là bởi vì thời tiết dần dần rét đậm nên lạnh thấu xương mà thôi.
Dự cảm bất an luôn quanh quẩn trong lòng. Cổ độc sợ là đã muốn phát tác, thật không hiểu tôi còn có thể cố gắng đến bao giờ. Đương nhiên, tôi không có quên lời ước định cùng Vân tiên nhân, tôi sẽ đem thể xác còn sót lại cho hắn, cho dù là tôi gần như có thể xác định rằng Thượng Quan Lăng sẽ không trở về nữa,