Insane
Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Tác giả: Hiên Viên Việt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327003

Bình chọn: 9.00/10/700 lượt.

, khẽ hừ một tiếng, lại nói: “Ngươi không dám? Thật không ngờ trong cung này còn có chuyện ngươi không dám làm nha!” Đem con thỏ giao cho cung nữ ở phía sau, cô ta tiến lên vài bước, nhìn tôi khinh thường, cao ngạo hỏi: “Không dám? Ngươi đã làm gì đối với cung nữ của bổn cung? Ngươi không dám? Bây giờ mới hối hận sợ là có chút muộn rồi?” Nhìn thấy tôi mặt không sợ hãi, đôi mày liễu của nàng ta chau lại.“Bổn cung nghe nói dạo này trong cung có con yêu nữ phải dựa vào ăn thịt sống, uống máu tươi, ăn tim người thì mới có thể sống sót. Lúc đầu bổn cung chẳng thèm tin tưởng lời đồn đại đó, nhưng hôm nay không khéo lại để cho cung nữ của bổn cung bắt gặp được. Yêu nữ kia không những không biết hối cải, ngược lại còn tùy ý đánh mắng thậm chí muốn thử đầu óc cung nữ của bổn cung. Ngươi nói –bổn cung có thể mặc kệ không can thiệp hay không?”Tôi cười cười, tầm mắt rơi xuống người cung nữ ôm con thỏ đứng đằng sau lưng Hoa quý phi. Tôi từ từ đến gần, đối với cung nữ ấy ôn nhu vươn ra tay phải nhẹ giọng nói: “Bắt nó cho ta.”Cung nữ ấy nhất thời sửng sốt.Haha, đừng ngu ngốc thế, tôi là muốn con thỏ trên tay của cô.“Đưa con thỏ này cho ta.” Tôi nhẹ giọng lặp lại một lần.Hoa phi giống như con mèo hoang xù lông xông đến chỗ tôi, ra sức đẩy tôi một cái, tôi thiếu chút nữa thì ngã ngửa trên mặt đất. Cũng may được Tiểu Tuyết đỡ lấy. Nền đất của Trường Lạc cung đều là đá cẩm thạch, thân thể yếu ớt này của tôi nếu mà ngã xuống thì sợ là rất khó đứng dậy nha…“Hoa phi nương nương, người làm sao lại đẩy chủ tử nhà ta!” Tiểu Tuyết căm phẫn cuối cùng buột miệng nói ra.“Ngươi, cái yêu nữ giết hại nhiều sinh mạng như thế, hôm nay lại vươn nanh vuốt tới thỏ ngọc của bổn cung, ngươi thật sự tưởng rằng bổn cung sợ người sao? Ngươi là cái thân phận gì? Ta khinh…”Hoa quý phi rõ ràng là đã bị tôi trêu tức, hỏa khí so với lúc mới tới tăng lên gấp bội, đám nô tài đứng sau lưng cô ta cũng nóng lòng xắn tay áo lên rồi.Chẳng lẽ họ là muốn đánh tôi để trút giận? Trong lòng âm thầm kêu khổ thay cô ta, nương nương ngốc, chỉ có vàicung nữ, thái giám mà muốn động vào tôi thì có chút không biết tự lượng sức mình đó.Không biết là Hiên Viên Tiêu bố trí ám vệ bảo hộ cho tôi so với mấy thị vệ trong cung này còn lợi hại hơn sao? Mấy vị ở chỗ của tôi chỉ có bị đánh tơi bời mà thôi.Được thôi, tôi cũng không có ý định gây khó dễ cho cô, chỉ muốn làm dơ bẩn một chút dáng vẻ đoan trang của côthôi. Hy vọng cô đừng tái diễn những chuyện ngu xuẩn này, cái chủ ý nhảm nhí đáng bị chém ngàn đao như hạ dược để cầu sủng hạnh đừng để bị tôi bắt gặp nữa.Tôi nhẹ nhàng đẩy Tiểu Tuyết đang nâng đỡ tôi ra, nở nụ cười với Hoa phi, hỏi: “Ta muốn con thỏ của nương nương, nương nương không bằng lòng cho ta sao?”Hoa phi trừng lớn mắt hạnh không thể tin được, quát: “Yêu nữ! Thỏ ngọc của bổn cung há lại để cho ngươi giày xéo!”“À…..à.” Tôi bất đắc dĩ thở dài, bi thương mà lắc đầu, nâng tay xoa nhẹ chân mày, nheo nheo mắt, yếu ớt mở miệng nói: “Ta là chủ nhân của Trường Lạc cung, nghĩa là có rất nhiều chuyện không cần phải kiêng nể gì, miễn là Hiên Viên bệ hạ không nói lời nào, cho dù ta có vô pháp vô thiên thì cũng không có ai làm gì được ta. Đúng không?”Tôi nháy mắt với Hoa phi, nhìn ngũ quan vặn vẹo của cô ta, tôi cười nhạo một tiếng rồi nói tiếp.“Nếu ta đã xin đồ vật của nương nương mà không được, thì ta đành phải đoạt lấy.” Tôi không quay đầu lại nhưng ngầm hướng Tiểu Tuyết biểu đạt ý tứ: “Bảo ám vệ đi ra giúp ta đoạt con thỏ này, k ê u cung nhân Trường Lạccung giáo huấn đám người dámlàm phật ý tamột chút.” Tôi mỉm cười lui về phía sau hai bước, vì bọn họ mở ra không gian thích hợp để vận động gân cốt.Lặng lẽnhìn bộ dáng ngu ngốc của Hoa quý phi, nói: Thật ra cô nên cám ơn tôi, tôi đã không để cho ám vệ giáo huấn cô một bài học.Trên trán Tiểu Tuyết đổmột tầng mồ hôi mỏng, vội vàng lên tiếng, nói: “Vâng, chủ tử.”***Tại Ngự hoa viên, hoàng cung Kim quốc. “Không….không hay rồi! Đại tổng quản,không hay rồi!~~” Tiểu thái giám hoảng hốt chạy tới.“Hô to gọi nhỏ trước mặt thánh giá như thế còn ra thể thống gì!” Lộc Hải lớn tiếng khiển trách.Vị tiểu thái giám kia lúc này mới nhìn thấy người đứng phía sau Lộc Hải, bị dọa sợ vội vàng quỳ xuống:“Xin hoàng thượng thứ tội, nô tài đáng chết.”“Xảy ra chuyện gì?” Hiên Viên Tiêu hờ hững quét mắt đến vị tiểu thái giám đang sợ hãi quỳ trên mặt đất, hỏi.“Lăng….Lăng chủ tử của…..Trường….Trường Lạc cung… bắt lấy con thỏ của Hoa quý phi.” —Lời còn lại chưa kịp nói ra miệng thì hoàng đế bệ hạ đã nhanh chóng lướt qua hắn mà đi.Lộc Hải vội vã đuổi theo, Lăng chủ tử này nếu xảy ra chuyện gì, thì ai cũng không gánh nổi.*** “Hoàng Thượng giá đáo.”Đằng kia một đoàn người đang hỗn loạn tức khắc im lặng hết, chỉ còn….“A….a.” Hoa quý phi trốn thoát khỏi sự vây đánh của cung nhân Trường Lạc cung, trông nhếch nhác không chịu nổi, tóc bay tán loạn không ra hình dạng gì. Còn tôi thì mang theo nụ cười của người thắng lợi, ôm lấy con thỏ ngọc cô ta đã từng yêu thích không rời tay đứng một bên xem. Dường như cảm thấy đã đánh đủ rồi, mới chậm rãi lên tiếng ngăn cản trận