
cho ta một con chim.” Tôi nằm nghiêng ở nhuyễn tháp, lười biếng nheo nheo mắt, tay chơi đùa túi thơm xanh biếc.“Vâng.” Tiểu Tuyết cảm thấy Lăng chủ tử gần đây hình như phá lệ yêu thích động vật nhỏ, luôn sai cô tìm động vật đủ loại kiểu dáng đến. Nhưng chúng không được ở lại bao lâu, có khi chỉ mới vài canh giờ chủ tử đã không còn thích thú, cho nên có khi một ngày phải tìm đến vài con cho chủ tử, mà những con bị thất sủng này chẳng hiểu sao lại bị chủ tử…Đại khái vì quá nhiều động vật mất tích trong tay chủ tử, tin đồn bên ngoài gần đây đối với chủ tử rất bất lợi, không ít người nói chủ tử trời sinh tính khí tàn nhẫn, thường xuyên hủy hoại, hành hạ động vật đến chết, còn có người nói chủ tử là yêu quái, phải nhờ vào uống máu tươi ăn thịt sống mới có thể nuôi thân thể, bằng không thái y của thái y viện đến đây nhiều như vậy cũng chưa chữa khỏi bệnh cho chủ tử. Tóm lại càng lan truyền càng thái quá, làm cô tức muốn chết luôn!Cô nói cho Lăng chủ tử nghe, chủ tử vậy mà không tức giận, còn cười bảo cô không cần để ý đến những người đó, nếu nghe thấy thì cứ coi như họ đang đánh rắm. Cô cũng hỏi qua chủ tử rốt cuộc cần nhiều động vật như thế làm gì, nhưng chủ tử chỉ cười không đáp.Thật là không có biện pháp, Tiểu Tuyết thở dài, vẫn là phải đi tìm một con chim đến.…….“Ôi chao, ai thế này?” Một âm thanh chói tai đột nhiên vang lên đối diện Tiểu Tuyết.“Ngươi không biết ư? Cô ta là thị nữ của con yêu nữ uống máu tươi ăn thịt sống ấy đấy.” Lại một thanh âm nữa vang lên, mang theo vài phần ác ý.Trong tay xách một chiếc lồng chim, Tiểu Tuyết đang vội vàng trở về liền ngẩng đầu, nhìn thấy hai tên thái giám đứng trước mặt chặn đường.Mặc dù bị những lời vô lễ quá đáng này làm tức giận vô cùng, nhưng nhớ tới lời dặn dò của chủ tử, lại nhớ kỹ thân phận ám vệ của mình, Tiểu Tuyết đành đè lửa giận xuống, khách khí nói: “Xin tránh đường cho.”“Lên mặt quá nhỉ, đường ở đây cũng không phải của nhà ngươi, dựa vào cái gì bảo bọn ta tránh đường hả!”“Đúng vậy, có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là một cung nữ chưởng quản sao, nghĩ mình đang hầu hạho à n g hậu nương nương sao!”“Chủ tử nhà ta có thân phận gì? Chủ tử nhà ta đường đường chính chính sống ở Trường Lạc cung! Các ngươi nói xem, chủ tử nhà ta có thân phận gì?!” Tiểu Tuyết nhịn không được trả lời lại một cách mỉa mai.“Con tiện tỳ này!”“Xem ta giáo huấn ngươi thế nào!” Hai tên bị chọc giận vuốt tay tính động thủ.Tiểu Tuyết cúi đầu cười khổ. Cô không thể ra tay, không thể động thủ được, nếu không thì hiện tại hai tên tiểu nhân đang sỉ nhục chủ tử còn có thể đứng đó mà bực tức hay sao? Thầm than một hơi, chờ cái quyền cước rơi trên người do tự mình chuốc lấy phiền phức là nàng đây.“À há, thật không biết người của ta lúc nào lại đến lượt người khác giáo huấn rồi?” Thanh âm trong trẻo từ phía sau hai tên truyền đến, hai tên thái giám toàn thân run rẩy, chầm chậm quay người, nhìn thấy mặt người đến không chút biến sắc chính là chủ nhân Trường Lạc cung, là yêu nữ trong miệng bọn họ.“Lăng chủ tử!~” Tiểu Tuyết ngẩng đầu vô cùng kinh ngạc kêu lên. Lăng chủ tử nhiều ngày không ra khỏi Trường Lạc cung nửa bước, vì sao hôm nay?…“Cho dù nô tài có một trăm lá gan, nô tài cũng không dám giáo huấn người của Lăng chủ tử!”“Đúng vậy! Lăng chủ tử minh xét!” Hai tên gần như co quắp trên mặt đất.“Đưa con chim cho ta.” Tôi không nhìn hai người quỳ trước mắt, đưa tay về phía Tiểu Tuyết.“Vừa nghe chủ tử cần chim, ca ca Ngựđiểu viên cố ý chọn một con chim anh vũ (vẹt) cho nô tỳ, nói con chim anh vũ này còn biết nói tiếng người nữa.” Tiểu Tuyết cười đưa lồng chim cho tôi.Tôi không nói gì, mà mở lồng chim, bắt lấy con chim còn chưa trưởng thành đưa cho Thập Tứ đứng thẳng ngay sau tôi, nói: “Ngắt đầu nó xuống.”Thập Tứ chỉ sửng sốt một giây, rất nhanh đưa tay bắt lấy đầu con chim anh vũ, dùng sức bóp chặt…“A!” Hai người quỳ trên mặt đất nhịn không được kinh hô.Tiểu Tuyết thừ người ở một bên. Chỉ thấy đầu con chim anh vũ yếu ớt vỡ trong tay Thập Tứ, Lăng chủ tử còn không né tránh, máu tươi tung tóe làm vạt áo trước của Lăng chủ tử bị bẩn hết, đến gương mặt tinh tế yếu ớt của Lăng chủ tử cũng không tránh khỏi bị dính một ít vết máu.Trong lòng tôi âm thầm xin lỗi vài tiếng, lòng bàn tay có lẽ đều bị tôi đâm hỏng rồi, mà trên mặt tôi lại cười phong đạmvân khinh:“Ta tìm động vật đều để chơi đến chết như thế, các ngươi nói có thú vị hay không?” Tôi gợi khóe môi, gương mặt yếu ớt trắng xanh vì vết máu mà có chút âm trầm, khóe mắt nhướng lên mang theo vài phần sát ý.So sánh với tiên nữ, người đứng trước mắt bọn họ giờ phút này càng giống ma nữ ở địa ngục, phảng phất như nhìn nàng tươi cười, một giây sau sẽ lập tức chết đi. Hai tên tiểu thái giám bị dọa đến mức run rẩy không ngừng, run run rẩy rẩy quỳ trên đất đến một câu cũng nói không ra.“Nhưng đùa riết thì cũng chán, lần này ta muốn xem thử não người có ngon hay không, các ngươi nói trong hai ngươi nên bắt đầu từ ai đây?” Hơi cúi đầu, tôi lấyvẻ mặt ngây thơ nhìn bọn họ hỏi thăm một hai câu. Nào biết hai tên vừa nãy ngông cuồng đòi mạng giờ ngay cả lời cũng k