Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Chỉ cần có tiền, ta yêu – Phần 2

Tác giả: Hiên Viên Việt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327441

Bình chọn: 8.00/10/744 lượt.

gài làm sao có thể chậm như vậy chứ? Tuổi tác lớn rồi chân cũng không được tốt nữa.”“Tên nhóc xấu xa nhà đệdám nói móc ta hả! Nhéo đứt cái lỗ tai của đệ!”“Đừng mà~ đừng mà~ Đệ sai rồi sai rồi, chúng ta mau mau đi tìm sư phụ đi, nếu không thì sư phụ đệ đi ngủ mất.”“Fuck, mấy giờ rồi?”“GiờTý hai khắc vừa qua khỏi.” “Ta ngất, đi mau!”Đầu tiên là tôi kéo tên nhóc Vô Cầu này một đường chạy vội, mặc dù về sau là nó kéo tôi. Hết cách nha, thân thể lão nương bây giờ không bằng năm xưa, ai bảo trong người còn có cổ độc đâu. Thật đáng buồn.“Vô Cầu, Vô Cầu! Đừng chạy!” Tôi vội vàng gọ i nó dừng lại, nhưng tên nhóc kia căn bản không hềngừng, sức như trâu bò mà chạy về phía trước, tôi thật sự cảm thấy mỳ trường thọ trong cái giỏ máng trên tay nó chắc đã sớm không còn như cũ rồi.“Tỷ tỷ, tỷ cố gắng thêm chút nữa, đi qua cây hoa ngọc lan này là sắp tới nơirồi!” Vô Cầu cũng không quay đầu lại, bàn tay nhỏ bé gắt gao cầm lấy tay tôi cũng không thả ra.“Đệ dừng lại cho ta!…”Tôi gọi.“Vô Cầu, nói cho vi sư biết ngươi đang vội vàng làm gì vậy?”Dưới tàng cây hoa ngọc lan cómột người đứng một mình, người nọ yếu ớt xoay người, phong tình vạn chủng đều ở trong khóe mắt, nhưng thanh âm không lớn không nhỏ đó lại làm cho Vô Cầu lập tức hãm xe dừng lại.“Sư, sư phụ?” Vô Cầu chớp chớp đôi mắt to của nó, lại nhìn nhìn tôi dường như không quá tin tưởng.Tôi thành khẩn gật đầu một cái với nó, biểu tìnhtrên mặt nó lúc này mới thay đổi. Sau khi chợt lóe lên kinh ngạc xong thì chính là sợ hãi sâu sắc.Yến Tứ Phương người này lúc nào cũng có thể khiến tên nhóc xấu xa Vô Cầu này vừa thương vừa sợ.“Sư phụ…” Vô Cầu lẩm bẩm nói.Đúng lúc này, tiếng trống từ hoàng cung vang lên báo giờTý canh ba.Ách, nhanh lên một chút bằng không thì không còn kịp nữa! Tôi vội lấy cái giỏ đang máng trên cánh tay của Vô Cầu xuống, đem mì trường thọ ra. Ách, còn may, còn may là vẫn chưa đổ hết ra ngoài, vẫn còn mấy miếng… Toát mồ hôi, mì trường thọ là ăn để lấy may mắn nha, nhiều ít không quan trọng, không quan trọng…Đạp một cước vào mông của tên nhóc xấu xa Vô Cầu, “Còn không đem cái túi của đệ cho sư phụđệ? Nhanh lên!”Vô Cầu cũng bắt đầu vội vàng, ở trên người một hồi tìm kiếm mới nhớ tới cái túi trắng ở bên trong tay áo.Hết sức lo sợ mà cầm cái túi trắng đưa lên trước mặt Yến Tứ Phương. Nhỏ giọng run rẩy nói: “Sư phụ, sinh thần vui vẻ.” Cúi đầu xuống thấp, giống như là làm sai chuyện gì vậy.Âu Dương Yến rõ ràng sửng sốt, hàn ý ở đuôi chân mày càng đậm, đầu mày khẽ nhíu như đang ngầm nhẫn nhịn cái gì đó, nhẹ cúi mắt xuống, qua một hồi mới lạnh lùng mà tiếp nhận vật trong tay Vô Cầu, nói: “Theo sư phụ nhiều năm như vậy, ngươi cũng biết bào chế thuốc an thần sao!”Không thể nói là đang tức giận, cũng không giống như đang khen ngợi Vô Cầu. Tên nhóc ki a ngẩng đầu vẻ mặt phủ một lớp sương mù mà nhìn tôi. Tôi cười tươi với hắn, đi qua, cầm chén trực tiếp đặt vào tay khác của Yến Tứ Phương:“Nè, mau ăn đi, tuy là lạnh rồi, tuy rằng có thể ăn sẽ không ngon nhưng ngươi nếu như dám nói một câu không ngon, ta tuyệt đốisẽ đem bát mì này úp vào mặt ngươi.” Cong mắt lên cười cườivới hắn.Tôi nhìn khóe miệng của Yến Tứ Phương hơi co giật. Tôi thề là hắn thật sự co rút lại một chút.Đôi mắt màu tím ki a đầu tiên là mang theo vẻ tức giận kinh ngạc lườm tôi cùng tiểu Vô Cầu mỗi người một cái. Rồi miễn cưỡng mà cầm lấy đôi đũa Vô Cầu đưa lên, gắp một chút mì, mày nhíu chặt, hỏi: “Các ngươi có chắc là cái này có thể ăn được sao?”Vô Cầu đảo con mắt, cười hì hì nhìn về phía tôi:“Lăng tỷ tỷ nói có thể ăn được.”NND tên nhóc xấu xa này đem tội lỗi đẩy hết lên một mình tôi! Thật đáng hận! Nhóc con này lớn lên cũng sẽ không phải là đồ tốt nha, sư phụ cậu là Ma Y, đồ xấu xa như cậusẽ biến thành Ngụy Y!(*) Ngụy = Gian trá.Yến Tứ Phương hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng đem chiếc đũa gắp mấy cọng mỳ đen sì sì ăn vào trong miệng.Lần này khóe miệng của hắn co rút phải chừng ba giây mới trở lại như cũ.Trong lòng tôi vui vẻ tung hô một tiếng. Tôi tuyệt đối, tuyệt đối không phải là cố ý thêm mấy giọt giấm với đường vào trong mì đâu nha!Lúc Yến Tứ Phương còn đang hoảnghồn một chút thì tôi đã vươn ma trảo về phía hắn.Tôi dùng tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, muốn dùng âm thanh không lớn của tôi, che lấp đi nỗi áy náy rất sâu sắc của tôi: “Yến Tứ Phương, ngày mà người sinh ra thật sự là một ngày rất đáng quý, cảm ơn ngươi, đã đến thế giới này.”“Cảm ơn.” Xin lỗi… CHƯƠNG 201: YÊU TINH RƠI XUỐNG, CHẤP NHẬN MỆNH TRỜI[1'>Cánh tay tôi nhẹ nhàng ôm lấy Yến Tứ Phương có thể mất bao nhiêu sức lực? Có thể dựa vào gần bao nhiêu? Nhưng chỉ cần như vậy tôi cũng có thể rõ ràng cảm thấy được hắn cứng người lại trong nháy mắt.Giây tiếp theo, tôi bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, ánh mắt hắn nhìn tôi không còn nụ cười nhợt nhạt, cho dù nụ cười ấy vốn dĩ chỉ là mặt nạ treo bên ngoài nhưng dù gì thì đó cũng là cười, còn hiện tại trong mắt hắn đều là lửa giận, tuy không lớn nhưng rất chân thật.Tôi lảo đảo một chút, được tiểu Vô Cầu giữ lại mới tránh khỏi bị ngã.“Sư phụ người làm gì vậy?”Tên nhóc Vô Cầu vậy mà lại dám nói lớn tiếng với sư phụ nó.Y