
ến Tứ Phương không thèm nhìn đến Vô Cầu đang thay tôi bất bình, ánh mắt sắt bén nhìn lướt qua tôi, lạnh lùng nói: “Thượng Quan Lăng, côđem những thứ ghê tởm đó dùng trên người ta, ta căn bản không cần! Cái gì mà cảm ơn ta đã đến thế giới này? Thật buồn cười. Cô đi hỏi thử xem, tùy tiện đi đến những con đường lớn ở Vân Kinh bắt lấy một người nào đó hỏi thử xem, xem bọn hắn nói thế nào? Ai có thể quên được tràng đại hỏa ngày hôm ấy ở Vân Kinh? Ở trong cung này không biết có bao nhiêu oan hồn đang oán hận sao ta không chết đi! Thượng Quan Lăng, sao cô không đi hỏi tên hoàng đệ đáng thương của ta đang ở trong thủy lao, xem thử hắn có phải là cũng đang cảm ơn ta đã sinh ra trên đời này không? Hả?”“Sư phụ…” Vô Cầu mở to ánh mắt không thể tin được nhìn Yến Tứ Phương, “Sư phụ người đang nói gì vậy? Trận đại hỏa gì? Cái gì…oan hồn? Sao Vô Cầu nghe không hiểu…”Tôi kéo Vô Cầu lại, ôm nó vào lòng, dịu dàng cười với nó: “Sư phụ đệ đang tức giận mà, lời nói khi tức giận thì sao có thể xem là thật được. Trễ quá rồi, Vô Cầu, đệ về phòng mình trước đi, ngày mai Lăng tỷ tỷ lại mang đệ đi chơi, ngoan..”Vô Cầu đẩy tôi ra, sững sờ nhìn chằm chằm Yến Tứ Phương, cố chấp hỏi lại: “Sư phụ, người hãy nói với Vô Cầu đó đều là lời nói do tức giận đi! Chỉ cần sư phụ nói, Vô Cầu sẽ tin.”Đôi lông mi rậm rạp của Yến Tứ Phương hạ xuống tạo thành một bóng râm dưới mắt, hắn không nói gì. Đây coi như là một sự thừa nhận.“Haha…thảo nào…thảo nào…” Nước mắt giống như những hạt châu, từng giọt từng giọt từ đôi mắt Vô Cầu trào ra, “Con…mỗi lần đi trên phố đều nghe thấy mọi người bàn luận, con chỉ coi như bọn họ nói bậy…là bọn họ…đố kỵ với sư phụ…Vô Cầu trước giờ…không hề tin…nhưng mà…” Vô Cầu giương mắt hung hăng nhìn chằm chằm Yên Tứ Phương:“Sư phụ con hận người.” Nói xong, Vô Cầu vừa khóc vừa quay lưng chạy mất.Tay Yến Tứ Phương hơi nâng lên rồi lại rụt về. Ánh mắt hắn thoáng hiện lên sự đau lòng trong nháy mắt. Tiếp sau đó lại là sự lạnh lẽo vô vọng.Thật lâu sau, ánh mắt Yến Tứ Phương lại chuyển về người tôi, hắn thản nhiên nhìn tôi, nói: “Không đến năm ngày nữa thì biểu ca, đệ đệ của cô sẽ đến rồi, thật là khó mà có được lúc bọn hắn vội vàng đến tham dự hôn lễ của chúng ta vào mười ngày sau.”Tôi ngây ngốc.Ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm hắn:“Ngươi đang nói giỡn, có phải không?”“Cô thấy sao?” Yến Tứ Phương cười, cười thật lạnh lùng, “Vốn định để mấy hôm nữa mới nói với cô, xem ra hôm nay quả thật là ngày tốt lành, đáng giá để đem mọi chuyện nói ra hết.”“Ngươi điên rồi?” Tôi hét lên.“Cô thấy sao?” Vẫn là một câu nói nhẹ nhàng, chuyện gì cũng không để ý.“Yến Tứ Phương, ngươi biết rõ ta, hiểu rõ ta, sao ngươi có thể như vậy?”“Ta nhớ ta đã từng nói: Trên thế giới này không có người nào đáng có hạnh phúc. Cô cũng như vậy thôi, Lăng công chúa của ta. Ha ha, cô chắc không phải là vẫn luôn tưởng rằng kẻ hèn này đang nói giỡn đi?”Con người màu tím đang chuyển thành nguyệt sắc, rõ ràng là đang cười, hắn rõ ràng là đang cười nha, tại sao tôi lại hận hắn cười như vậy với tôi? Tại sao hắn phải cười chứ? Ma quỷ…“Hơn nữa, kẻ hèn này đã dùng chính máu của mình nuôi dưỡng Lăng công chúa, Lăng công chúa sao lại không có chút gì hồi báo cho ta? Lễ thượng vãng lai (*) là hợp tình hợp lý thôi.”(*) Lễ thượng vãng lai: Có qua có lại.“Lăng công chúa sợ là phải cùng kẻ hèn này đồng sinh cộng tử rồi. Cho dù là không bị ràng buộc bởi ‘Đồng quy’, chúng ta hình nhưcũng không thể thoát khỏi an bài của ông trời đâu. Nếu công chúa và kẻ hèn này đã có duyên phận đến như vậy, kẻ hèn này cảm thấy hai người chúng ta nên cùng nhau thuận theo ý trời. Nói không chừng vì thế mà ông trời sẽ hậu đãi với ta, kẻ hèn này cũng không cần phải là yêu tinh chuyển thế gì đó rồi.”Yến Tứ Phương nói từng câu từng câu một, không nhanh không chậm, rõ ràng, từng chữ có lực, từng câu sát thương.Mà lòng của tôi, lại theo mỗi một từ hắn nói ra, mà nguội dần, lạnh dần, rét dần đi.“À đúng rồi, kẻ hèn vừa mới nhận được tin tức, Lương hoàng Đông Phương Cửu cũng đang hướng đến Vân Kinh. Ai, hy vọng là trên đường gió yên sóng lặng.” Yến Tứ Phương cười cười, ‘Mạ n Châ u Sa Hoa’ ở bên má trái của hắn càng phát ra yêu diễm, đó chính là mùi vị khát máu.Tôi căn bản không chú ý hắn rời đi lúc nào, đợi đến khi tôi thanh tỉnh lại, dưới tán cây ngọc lan này chỉ còn lại mình tôi.Hương ngọc lan sâu kín, tiêu điều nói lên sự đau thương.Lẽ nào vết sẹo trong lòng hắn vẫn không thể xóa đi sao?Lẽ nào hắn nhất định phải thật sự biến thành yêu ma để bị mọi người phỉ nhổ hắn mới vui sao?Lẽ nào hắn nhất định phải khiến tất cả những người ở bên cạnh hắn, thật lòng yêu thương hắn đều rời bỏ hắn thì hắn mới vui sao?Lẽ nào tim của hắn thật sự không thể bị lay động một chút nào sao?Lấy việc tra tấn người khác làm ni ề m vui, khiến người ta bất hạnh mà s ung sướng…Rõ ràng chính là đang tra tấn bản thân mình, lẽ nào không làm như vậy thì không thể đạt được niềm vui thú lớn nhất sao.Rõ ràng không nên như vậy… Tôi không thểhiểu được.***Hoàng cung Ngôn quốc, tẩm cung của Âu Dương Yến.Yến Tứ Phương chạy một mạch về tẩm cung của