Chỉ cần có tiền, ta yêu

Chỉ cần có tiền, ta yêu

Tác giả: Hiên Viên Việt

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325134

Bình chọn: 8.5.00/10/513 lượt.

uận theo giống đám người bọn Ất vậy?Tôi quyết định mở miệng thử hắn một chút, không thể ngồi ngây ngốc mãi như vậy, bằng không thế nào cũng để hắn nhìn ra manh mối mất!“Bệnh tình của Sở Sở ngươi có biết không?” Tôi cố gắng nói giọng lạnh lùng hế t mức có thể, như vậy mới tương đối giống với ‘tôi’ vốn có.Nghe vậy, Ma Y cười khẽ hai tiếng nói: “Công chúa đang nói đùa sao? Thuộc hạ đương nhiên là biết.”Tôi vừa định hỏi hắn có cầm chắc chữ a khỏi bê h cho Sở Sở hay không, thì thấy hắn dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào điể m tâm trên bàn, mắt cong cong cười nói với tôi: “Công chúa nếm thử xem, đầu bếp của thuộc hạ làm có hợp khẩu vị công chúa không.”Tôi sửng sốt ngẩn người, chợt cúi đầu nhìn điể m tâm trên khay. Oa, chỉ nhı̀n thôi cũng biết là ngon rồi! Làm công chúa quả nhiên tốt hơn làm bình dân, đồ ăn tất cả đề u là những thứ thượng đẳng, a haha……Vừa định đưa tay lấy một miếng điểm tâm trông giống như bá nh xố p, nhưng lại vội vàng đổi hướng chuyển sang cầm đũa lên, tao nhã gắp một miếng bá nh đặt vào cái đıã nhỏ đặt trước mặt tôi, tiếp theo tao nhã đút bánh vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm thưởng thức mùi vị.NND, tôi thật hy vọng vào lúc tôi đang nhai đồ ăn không có ai nhìn chằm chằm vào mình, như vậy tôi có thể nhai nhồm nhoàm, uống ừng ực, có nghẹn có sặc cũng không sợ ai chê cười!Aizz, làm ngườ i của xã hội thượng lưu có điểm ấy không tốt, đối diện với mỹ thực còn phải giữ mình, còn phải tao nhã. Tôi rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lúc ăn nhân sâm, Trư Bát Giới lại ăn vội ăn vàng như vậy, dồn nén nhẫn nại chậm rãi nhấm nháp đó là một việc tàn khốc biết bao nhiêu!~~~“Có ngon không?”Ma Y khẽ mỉm cười hỏi, nụ cười này dù nhẹ đến hết mức, nhưng vẫn ấm áp.“Ừm!” Tôi vốn định thật lòng khen ngợi món điểm tâm này, nhưng nghĩ rằng dựa vào tính khí của Thượng Quan Lăng khẳng định sẽ không khen ngợi thứ gì, vì thế tôi cố nén ý cười trong mắt, chỉ lộ ra một phần ba, nói với hắn: “Mặc dù không bằ ng ngự thiện trong cung, nhưng cũng có thể ăn được.”Ma Y nhìn thấy ánh mắt tôi thoắt một cái đã thu lại hết vẻ sáng rỡ, hỏi: “Ồ? Không ngờ thức ăn ngự thiện phòng làm lại hợp khẩu vị công chúa hơn đầu bếp của thuộc hạ?” Đột nhiên cười tà nịnh nọt, dùng ánh mắt miệt thị nhìn chằm chằm tôilại hỏi: “Hay là công chúa không thích điể m tâm của Giáp làm nữa rồi?!”Oh my God! Hắn, hắn, hắn không ngờ lại là Giáp! Giáp, Ất, Bính, Đinh đứng đầu tứ đại hộ vệ!Khóe miệng của tôi giật giật, nhưng tôi thật sự không thể nào giả vờ như mình không kinh hoàng một chút nào được, miệng hết mở ra lại đóng vào, dùng tốc độ nhanh nhất biến kinh ngạc thành kinh hỉ: “Giáp ~~ này~~ Bổn cung vẫn thích mùi vị ngươi làm hơn…” Nghĩ xem làm thế nào để trấn an tâm hồn bị tổn thương củangươi làm cho dù là ngon, nhưng dù sao vẫn không hợp ý bổn cung như Giáp làm!” Tôi mỉm cười, đôi mắt màu xanh hơi cong lên, vẻ mặt thành khẩn chết đi được.Ma Y Giáp ngồi thẳng lưng lên, dáng ngồi càng thêm nghiêm trang lẫm liệt, một nụ cười hiện lên trên khóe môi, đôi môi sau khi uống một hớp trà nóng đã ửng hồng lên một chút, xem ra cả người đều tươi tắn hoạt bát hơn rất nhiều.“Chờ sau khi hồi cung, Giáp lại làm cho công chúa ăn nữa, hiện tại ở Ma Y quán không được tiện lắm, sợ lộ thân phận của công chúa.”“Tốt!” Tôi thực sự kích động, bạn nói xem thuộc hạ của tôi sao lại lợi hại như vậy chứ! Rachiến trường, vào nhà bếp! Có thể giết người,có thể cứu người! Quả thực là vô địch vạn năng! A ha ha ha!~~~Tôi ho khan một tiếng, laị đút một miếng điểm tâm vào miệng, vẫn không quên cười ** nhìn chằm chằm Ma Y Giáp, quan sát phản ứng của hắn. Bất tri bất giác điểm tâm trên bàn hoàn toàn bị một mình tôi tiêu diệt gọn, có chút xấu hổ cười mấy tiếng, tôi mở miệng hỏi hắn: “Giáp à, bệnh của Sở Sở có khó chữa không?”“Sau khi xem mạch cho Sở Sở……”“Mạch tượng không có dị thường?!” Tôi nói chen vào.“Dạ, mạch tượng không có dị thường, nhưng kiểm tra miệng, lưỡi, mũi thì vô cùng hư nhược. Hai huyệt đạo Khích Môn, Lao Cung chuyên bảo vệ tâm mạch hoàn toàn không có mạch đập.” Giáp ung dung nói.“Có thể chữa được chứ?!” Nghe Giáp nói xong, trong lòng tôi thoáng run lên, vì sao nghe bệnh này……“Có phải công chúa không tin vào y thuật củ a Giáp?” Hắn cười phì một tiếng, “Hay là công chúa cảm thấy Giáp thích hợp làm kẻ giết người hơn là cứu người?!”Con ngươi tà mi ̣ nhı̀n chằ m chằ m và o mătôi, khiến tôi không biết trả lời thế nào mới phải.Ngẩn ra một lúc, tôi xoa dịu: “Bổn cung sao không tin Giáp chứ!” Kỳ thật, tôi thật sự không tin hắn lắm, người này nhìn thấy quái, nghe cũng quái, mà cảm giác thì càng quái! Hı̀nh nhưhắn hoàn toàn không sợ công chú a tôi đây mộtchút nào, nhưng ở ngoài mặt thoạt nhìn lại rấ tnghe lời tôi, lại còn rấ t biết chia sẻ tâm tư lo âu thay tôi.Ma Y Giáp mỉm cười hồn nhiên, chỗ khó e môi bên phả i thấp thoáng một cái lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, nhưng không nói gì thêm nữa.Chúng tôi không nói gì với nhau, chỉ ngồi im tĩnh tọa, để khỏi ngượng ngùng tôi chỉ có thể ăn điểm tâm, uống trà, khi tôi lại cầm bình trà lên định rót đầy một ly nữa, thì một bàn tay lành lạnh ngăn tôi lại.Tôi


Teya Salat