Polaroid
Chị! Em cảm nắng rồi!!!

Chị! Em cảm nắng rồi!!!

Tác giả: peifangqiao

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324901

Bình chọn: 9.5.00/10/490 lượt.

vẫn chúi mũi vào màn hình máy tính, nói vọng sang Chi

– Sao mày không đi hử?

– Giúp tao! Có thiếu sót mấy ảnh trong này cơ, phải đối chiếu lại sách ảnh mới biết được! Tranh thủ mày qua đó còn gì!

– Hư! Chờ đấy!

Chi đứng dậy, vươn vai thêm cái nữa rồi đủng đỉnh ra ngoài, trêm gượng mặt vẫn còn ngự cặp kính. Chi không như Hân, chỉ bị cận nhẹ, nên chỉ khi nào đụng đến sách vở Chi mới cần sử dụng “mắt phu”, không như Hân phải 24/24, à quên, trừ giờ ngủ thì chắc chỉ còn 15/15 thôi nhỉ?

Lên đến thư viện, quản lý đi vắng nên Chi phải lặn lội chui vào góc trưng bày hoạt động và thành tích của các câu lạc bộ, tìm kiếm tư liệu Hân cần.

Đang mải miết vào “chuyên môn”, Chi không để ý có người đang từ từ tiến lại gần mình. Ngón tay đang từ từ chậm rãi dò theo từng tựa dề sách mắt Chi bị cản tầm nhìn mởi 1 màu đỏ rực. Giật mình ngửa đầu ra tránh, Chi nhận ra đó là 1 bó hồng đỏ rực đang được chìa ra trước mắt. Liếc nhìn qua bên cạnh, tên “hoàng tử hờ” của Chi đang đứng 1 bên cười duyên dáng.

– Cái gì đây? – Chi hỏi cụt lủn, sau màn đấu đá trước kỳ nghỉ, Chi mất sạch thiện cảm với tên đẹp mã nhưng xấu tính này

– Mình tặng bạn! – Trần Duy vẫn cười hiền – Mong bạn sẽ chấp nhận và bỏ qua sự kiện mấy hôm trước!

– Sự kiện gì? – Chi hếch mặt lên hỏi, trong đầu bắt đầu lướt thoáng qua kế hoạc Hân từng bày ra

– À…thì….việc mình….tranh cãi với bạn ý mà….mình….thành thực….- Duy làm điệu bộ lúng túng, vừa gãi đầu vừa cười e thẹn

– Muốn xin lỗi hả? – Chi cắt ngang

– Ừ! Bạn sẽ nhận chứ?

Chi cầm lấy bó hoa trên tay Duy, cười ẩn ý, ngắm nghía săm soi. Trần Duy cười đắc ý bên cạnh, ngỡ rằng cá đã đớp mồi, ai dè…..

– Nhưng vấn đề là…..tôi ghét hoa hồng!

Phang thẳng vào mặt Duy 1 câu gây shock, Chi thẳng tay ném bó hoa vào thùng rác gần đó, sau đó quay lưng đi thẳng sang dãy sách khác, không thèm để tâm sắc mặt chuyển hóa như tắc kè bông của Trần Duy.

Trần Duy nắm chặt tay, nén cơn giận đang lên đến cực điểm. Vì nghiệp lớn, cậu phải nhịn!

– Con nhỏ Hân Hoan gì đấy kia! Hãy đợi đấy! Chờ ngày ta báo thù! – Trần Duy lẩm bẩm, sau đó đi ra, tìm thằng bạn mặc dịch đã bày trò.

Còn lại Chi trong góc thư viện vắng vẻ, đang cười sướng 1 mình vì đã trả được thù. Cả hai đều không hay biết sự nhầm lẫn tai hại trong trí nhớ kém cỏi (hay coi tường không thèm nhớ) của Trần Duy, chỉ nhớ con bé 4 mắt tên Hân, không thèm nhớ những thứ khác, sẽ tạo nên 1 bước ngoặt cho cả hai.

Còn tại cân lạc bộ nhiếp ảnh, có 1 con quỷ nhỏ đang cười phấn khích, miệng lẩm nhẩm

– Không biết hai người ấy gặp nhau chưa nhỉ? có chuyện gì sẽ xảy ra đây????? há há há! Mình đúng là…thần đồng đất Việt!

Chị! Em cảm nắng rồi – chương 26

– Ha ha ha ha ha! Mày đúng là nhất đấy! Chơi vố hơi bị được – Hân cười lăn lộn, tay đập bàn rầm rầm sau màn tường thuật chi li đến từng câu nói của Chi về vụ chạm trán không mong muốn ngày hôm qua.

– Tao là ai chứ! Hừ, với loại ấy là cứ phải dằn mặt mới chừa!- Chi hếch mặt tự kiêu

– Nhưng tao e…..tính sĩ diện của mấy tên nhỏ mọn cao lắm, đảm bảo mày bị ám ít nhất 1 tuần!

– Mày biết đề cao đối thủ từ khi nào thế? qua vụ hôm qua còn vác mặt đến thì chỉ có điên!

– Thật không? Tao đúng mày mất gì? – Hân nheo mắt nghi ngờ

– Tao nguyện phục vụ mày hết học kỳ này luôn!

– OK, nhớ đấy! – Hân đắc chí, ánh mắt hướng qua cửa lớp. bất chợt hơi giật mình nhìn thấy hình dáng 1 người. hân nhanh tay chộp lấy cặp kính của Chi, thô bạo đeo lên mặt nhỏ bạn

– Au, mày làm cái gì thế? – Chi nhăn nhó chỉnh lại kính cho ngay ngắn

– Tao có chút việc, mày cầm lấy quyển này, đọc lại tư liệu giúp tao, lát về thì nói cho tao nội dung, OK!

Chưa để Chi nhận lời Hân ba chân bốn cẳng chạy biến ra khỏi lớp….bằng cửa phụ. Chi chỉ biết ngơ ngác nhìn theo, rồi quay lại nhìn vào quyển sách Hân nhét cho “Các kỹ năng nấu ăn cơ bản”. Ặc, nhỏ này biết tự giác học nấu nướng từ khi nào vậy ta?

Lầm bầm trong lòng, Chi cũng chú tâm vào quyển sách, vì lĩnh vực này cũng khá thu hút cô. Đang đọc, Chi cam giác có ai đó nhìn mình, thêm cái không khí im lặng quái lạ của lớp, cô chậm rãi ngẩng mặt lên, chưa kịp nhận diện điều gì đã bị đạp vào mặt 1 bó hoa ly, trắng hay hồng có đủ.

Chớp mắt vài cái, Chi nhìn dần lên nguồn gốc của bó hoa. Trần Duy đứng hiên ngang giữa lớp học, cười tươi tắn nhìn Chi

– lại gì nữa đây? – Chi lạnh lùng hỏi

– Lần trước bạn nói không thích hoa hồng, nên mình…tặng bạn hoa ly, mình thấy con gái không ai không thích hoa này! – Trần Duy bắt đầu tua đoạn văn đã được bổ túc cấp bách từ thằng bạn giỏi phong ba tình trường

– Vậy à? Không thích hoa ly thì chắc không phải con gái nhỉ? – Chi giả bộ trầm ngâm suy tư thật sự

– Bạn thích hoa ly đúng không? – Trần Duy hớn hở

– Không! – Chi, một lần nữa, dội gáo nước đá vào thẳng đầu Trần Duy, gây cảm giác ớn lạnh chạy dọc từ đầu đến lỹ ngón chân

Trần Duy cứng họng, bàn tay cầm bó hoa cũng cảm thấy xấu hổ thay cho chủ nhân nên nới lỏng vòng tay, bỏ mặc cho bó hoa đẹp đẽ rơi tự do. Cả lớp im lặng dõi theo cuộc trò chuyện. Có người suýt xoa tiếc nuối, có người trầm trồ ngạc nhiên, có người đố kỵ ganh ghét