
Mấy tên đó chỉ để lại cái nhìn cảnh cáo, rồi dìu nhau đi thẳng. Hân khập khiễng đi đến gần Hải, hỏi nhỏ:
– Cậu có làm sao không?
– Không sao, xây xát chút thôi! – Hải mỉm cười động viên Hân, rồi hỏi ngược lại – Hân có làm sao không?
– Không, không sao hết! – Hân quá tập trung kiểm tra người Hải tìm kiếm thương tích, không nhận thấy điều bất thường trong lời nói của cậu – cậu biết võ à?
– Biết, mới tập được 1 năm! – Hải nhún vai đáp lại
– Sao tôi không biết?
– Có khi nào đánh nhau đâu mà biết!
– Ờ! – Hân chẹp miệng, rồi bất chợt nghĩ ra điều gì đó – cậu biết không? Tôi thấy…..hoàn cảnh này rất quen, hình như….đã từng xảy ra với tôi rồi. Nhưng….cũng không giống lắm!
Hân nhíu mày suy nghĩ cực nghiêm túc. Hải chỉ biết nín cười, dắt Hân đến ghế đá gần đó ngồi nghỉ
– Nghĩ ra rồi! – Vừa ngồi xuống Hân đã vỗ tay phấn khích – năm ngoái, trong trường tôi, tôi có gặp 1 đứa học sinh, cũng bị đám cấp 3 vây đánh!!!!
– Ừ, thế hả? – Hải nói cho có, ngả lưng nghỉ ngơi
– Thật đấy, tôi nhớ hồi đấy là 1 tên nhóc mặc đồng phục trường……N…..T???? – Hân ngắc ngứ, quay sang nhìn Hải, từ nghi ngờ, ssu đó đến ngạc nhiên, cuối cùng là…… – Đấy là cậu?????
– Giờ mới nhớ ra sao? – Hải nhìn Hân chăm chú
Hân lúng túng trước ánh mắt khác lạ của Hải, chỉ biết xoa xoa đầu tảng lờ. Quả thật, cô đã quên đi mất việc mới xảy ra 1 năm trước.
*flashback*
Ngày hè oi ả nóng nực, càng thêm nóng ở sân tập của đội Karate. Khắp nơi vang lên tiếng hô vang mạnh mẽ, dứt khoát, tiếng đạp rền vang, tiếng thân mình bị quật xuống nền thi đấu…..Hân ngồi cầm quyển vở quạt phành phạch ở chiếu nghỉ, cố gắng chờ ông anh quý báu dạy nốt bài tập cho đội tuyển. Mới ra trường đã được giữ lại làm giảng viên kiêm huấn luyện viên karate nên công việc của Bảo yêu cầu ở lại trường khá nhiều. Nếu không phải hôm nay là ngày về nhà, Hân đã chẳng bén mảng đến đây, chờ khổ cực như vậy.
Mãi, mãi, mãi. 1 tiếng sau, Bảo mới giải tán đội, đi đến chỗ Hân, vừa lau mặt vừa uống nước. Ngó bộ dạng ỉu xìu như mèo của Hân, Bảo phì cười:
– Anh đã nói đi cùng Duy về trước không nghe, giờ đừng có kêu tiếng nào với anh!
– Đã nói Duy đi đá bóng, chưa vê ngay rồi cơ mà! – Hân bĩu môi – Hắn đá bóng còn lâu hơn anh, thà chịu chút còn hơn!
– Tôi đi ngay đây cô! – Bảo xoa đầu Hân, rồi nhanh chóng tiến về phòng thay đồ.
Sau đó Hân cùng đi với Bảo về hướng nhà để xe của giáo viên, vừa đi vừa chuyện trò tình hình học tập của Hân.Đang đi thì thầy trưởng khoa Ngân hàng gọi Bảo lại, Bảo quay sang Hân dặn dò:
– Ra nhà xe chờ anh trước, đừng có đi lung tung, anh không tìm được đâu!
bảo dúi vào tay Hân bộ võ phục rồi nhanh chân chạy về văn phòng khoa, không để Hân kì kèo thêm cậu gì. Hân lững thững đi bộ trong sân trường vắng lặng, thưa thớt người, vừa đi vừa khẽ ngân nga vài câu hát. Đang tiến về nhà xe ở phía tay phải cửa phụ, Hân nghe thấy có tiếng ồn ào vang lên khuất sau hàng cây rậm rạp ở cổng. Khẽ vểnh tai nghe, Hân lò dò đi đến gần. Vừa mới đến, đập vào mắt cô là mấy đứa học sinh cấp 3 đang gây sự với nhau, cãi cọ ầm ĩ, có tên còn động tay động chân đạp thẳng vào hàng cây xanh rì thẳng tắp, mất bao công sức cả năm học phải nai lưng ra tỉa tót của Hân cùng đám sinh viên năm hai. Hân cáu tiết, định bụng đi đến dạy dỗ bọn chúng 1 trận nên thân.
Đến gần hơn mới biết, hóa ra là bắt nạt 1 cậu học sinh khác. Hân đứng im lìm quan sát. Cậu nhóc bị bao vây không hề hoảng sợ, ngược lại còn bình tĩnh hơn đám bắt nạt vây quanh. Cậu tay đút túi quần, lạnh lùng đáo trả những câu chửi bới mắng mỏ. không để tâm vào trong tai chút nào. Hân bỗng thấy ấn tượng với cậu bé ấy, đôi mắt màu nâu gọi cảm giác ấm áp nhưng đặt trong khuôn mặt cậu lại toát lên vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng, kiên định.
Hân bất giác lên tiếng:
– Mấy đứa đang làm cái gì vậy???
Hân không hề biết được chính câu nói đó của mình đã mở ra một tương lai, một định mệnh, đặt sẵn lên 2 con người
*end flashback*
Hân chìm trong hồi ức, đến khi nhớ lại tất cả, cô lại…..nhớ tiếp, trước đây Hải có nói rằng sau vụ gặp mặt ấy, cậu nhất quyết vào trường này để tìm ra người con gái đó. Nhưng qua lời nói, rõ ràng cậu đã biết đó là Hân. Hân e dè quay sang hỏi:
– Cậu….biết từ khi nào thế?
– Từ lần đầu tiên giáp mặt Hân ở CLB, đã nhớ ra rồi! Tôi vẫn nhớ bộ đồng phục riêng của CLB mà! – Hải vẫn nhìn trời đáp lại
– Sao….cậu không nói?
– Muốn biết khi nào Hân nhớ ra!
– Vậy là…ý cậu là….. – Hân ấp úng, nói không nên câu, rất muốn hỏi có thật Hải thi vào trường chỉ để tìm Hân hay không, nhưng lại không dám, sợ bị nói là ngộ nhận
Hải thích thú với biểu hiện của Hân, dễ dàng nói hộ câu nói cô định hỏi:
– Là tôi thi vào trường này để tìm Hân, định hỏi vậy phải không???
– À….ừ thì….
– Đúng đấy! – Hải trả lời không cần suy nghĩ
– Hả??? – Hân tròn mắt ngạc nhiên – rồi…..sao????
– Sao là sao?
– Thì….biết là tôi, cậu thấy…..sao???
– Thấy sao hả? – Hải vờ xoa cằm, nghĩ ngợi, rồi cười ranh mãnh đáp – Không nói!
– Này!! – Hân hét to, định xông đến bức cung thì có tiếng gọi í ới
Từ xa, Hoàng chạy vội đến, thở không ra hơi, nói với hai cái người đang kh