
ấy về nhìn xem mà thôi” nàng một bên thu dọn đồ đạc vừa hướng chính mình nói nói.
“Ngươi là ai?” Đột nhiên trong phòng vang lên một thanh âm nam hùng hậu, Mộng Ngữ Diên bị hù vật trong tay ‘ lạch cạch ’ một tiếng rơi trên mặt đất, tiếp theo nhanh chóng xoay người chống lại một đôi con ngươi đen sâu thẳm không thấy đáy nhìn đến thất thần .
Chỉ thấy hắn có khuôn mặt trơn bóng trắng nõn , lộ ra góc cạnh rõ ràng lãnh tuấn, đôi mắt quả thực giống thủy tinh ngâm trong nước trong suốt, khóe mắt lại hơi hơi giơ lên, có vẻ quyến rũ, thâm thúy mê hoặc đồng tử yêu mị cùng mắt hợp thành một loại cực đẹp kỳ diệu, phong tình, đôi môi mỏng manh, sắc đạm như nước.
Namnhân đẹp như vậy lập tức trong đầu nàng liên hê tới Sở Hạo, bọn họ. . . . . . Bọn họ làm sao có thể giống nhau như vậy? Tiếp theo nàng vội lắc lắc đầu vung tay lắc không hiểu , lại nhìn nhìn bộ dạng của hắn, quần áo màu đen, giày màu đen, tóc là cột chắc , trong tay còn cầm một thanh kiếm, xem ra, hẳn là một thích khách.
“Gào khóc cái gì, ngươi đang ở đây trộm này nọ” Mộng Ngữ Diên lớn tiếng nói.
Ách? Lời của nàng làm cho hắn ngây ngẩn cả người, đến tột cùng là ai ở đây trộm này nọ?
Ngữ Diên thấy hắn thất thần nhìn mình, liền ngồi xổm xuống đem đồ vật nhặt lên, lôi kéo tay hắn hướng bên cạnh đi đến, “Hừ, được rồi, ta bất kể ngươi là đến ám sát ai a, ta sẽ không gây trở ngại cho ngươi, tốt như vậy rồi, chúng ta chia nhau một chút” nói xong, nàng trong túi quần lấy ra một ít bảo bối đưa cho hắn.
“Đại ca, đêm nay Hoàng cung có rất nhiều người, ngươi vẫn là ngày khác đến ám sát đi, hạt châu này đủ ngươi ăn cả đời, tốt lắm, cứ như vậy được rồi, ngươi không cần cảm kích ta, ta làm người tốt cũng không lưu danh tự ” nói xong, nàng đứng dậy xem lại trong túi quần đã có những thứ gì.
Chương 40: Ta là người tốt
Nghe thấy vậy, hắn đột nhiên cười nhạt hỏi: “Ngươi đang ở đây trộm đồ?”
Ngữ Diên nghe vậy nhìn về phía hắn, khóe miệng liền run rẩy vài cái, xấu hổ nói: “Ta. . . . . . Ta nào có trộm đồ, ta. . . . . . Cướp của người giàu chia cho người nghèo, ta là người tốt, ta là điển hình của người tốt” nàng liền giải thích.
“Nha? Nói như vậy, ngươi là nữ hiệp sao?” Khóe miệng hắn treo lên vẻ tươi cười nói.
“Đúng vậy , đúng vậy , ai nha, coi như số ngươi gặp may a, bản nữ hiệp nhưng là rất dễ tức giận, hôm nay ngươi. . . . . . Ngươi nếu gặp người khác. . . . . . Phỏng chừng sẽ bị bắt, xem ra chúng ta có duyên gặp nhau ta liền tha cho ngươi một cái mạng đi” nàng khẳng khái nói.
Nói xong nhìn nàng cúi đầu cứ thế xem vật ở trong túi, hắn không khỏi cười cười, “Ngươi rất thích mấy thứ này?”
“Vô nghĩa, có ai không thích bảo bối a” nàng cúi đầu trả lời.
Câu trả lời của nàng thật khiến cho hắn ngây ngẩn cả người, xem nàng có khuôn mặt trắng nõn, da thịt ôn nhu tinh tế. Hai hàng lông mày thon dài như vẽ, hai tròng mắt lóe ra như sao, dưới sống mũi có trương cái miệng nho nhỏ, môi mỏng mỏng , khóe môi hơi cong lên trên, toàn bộ khuôn mặt cẩn thận thanh lệ, như thế thoát tục, quả thực không mang theo một chút khói lửa của nhân gian (ý là đang khen Diên tỷ thanh lệ thoát tục a) .
Xem bộ dạng nàng không giống như là cung nữ, “Làm nữ hiệp tại sao muốn mặc như thế ?”
Vấn đề của hắn khiến nàng ngây ra một lúc, một giây sau, nàng hốt ha hốt hoảng lấy ra trong túi quần một chiếc khăn tay tiếp theo cột vào sau đầu, ân, như vậy hẳn là cũng không bị nhận ra rồi, ai nha, thật là, nhìn đến bảo bối, ta liền quên luôn việc muốn che giấu tung tích (lana: beta đoạn này mà ta phun cả nc vô màn hình a ^^ – LuckyAngel: Chị cũng cùng chung cảnh ngộ với em. Bó tay nàng này luôn a)
Nhìn động tác của nàng hắn đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
“Ai, ngươi đừng như vậy xem ta a, ta. . . . . . Ta cho ngươi biết a, ngươi đừng nghĩ đây là khuôn mặt thật của ta, ta. . . . . . Ta đây là mặt nạ biết không? Đây đích thực là mặt người khác, ngươi cũng không nên đi tố giác nga, bởi vì ngươi nếu tố giác chính là vu hãm người khác, làm sát thủ cũng không thể lạm sát kẻ vô tội đúng hay không” nàng liền giải thích, nhưng là nàng không biết rằng chính mình rõ ràng đang ‘ giấu đầu lòi đuôi’.
Hắn cười cười, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Làm sao? Ngươi. . . . . . Ngươi nghĩ ta nói dối sao?” Nàng hét lên.
“Nói dối?” Hắn lẩm bẩm hai chữ này.
“Được rồi được rồi, xem ra ngươi đẹp trai như vậy , ta cho ngươi một cái ngọc trâm này coi như ta tặng cho ngươi đồ cưới đi, về sau cưới một nương tử sống thật tốt, đừng làm sát thủ, nghề nghiệp này không có tiền đồ nga” nói xong, nhẫn tâm đem đồ vật hướng trong lồng ngực của hắn quăng, rồi lén lén lút lút hướng bên cạnh đi đi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Chúng ta sau này còn gặp lại, nga, không không không, vĩnh viễn đều không cần gặp lại, cáo từ” nói xong, ánh mắt nàng trào dâng nhìn hắn một chút , học nữ hiệp làm một tư thế cáo từ, tiếp theo tiêu sái xông về phía trước, không nghĩ tới lại đụng ngay cánh cửa, “Ai nha” ngã xuống mặt đất nàng liền đứng dậy, bất chấp đau đớn trên người, xám xịt chạy mất.
Nhìn nàng kích động rời đi, hắn đột nhi