The Soda Pop
Chia Ly Là Màu Tím

Chia Ly Là Màu Tím

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323992

Bình chọn: 8.00/10/399 lượt.

Khắc Minh đã bắt đầu hồi phục, những vết thương không làm anh đau nhức nữa . Anh chỉ muốn ra viện nhanh chóng để giải quyết chuyện của công ty . Giờ thì không còn gì ngăn anh trừng phạt ông Trung nữa . Một là anh, hai là ông ta phải sạt nghiệp . Đông đã đi đến manh giới cuối cùng rồi.

Chiều nay thứ bảy, bà Liên bận công chuyện . Chỉ có Ngọc Thanh ở lại với anh . Cô ngồi cạnh giường cần mẫn gọt cam cho anh . Anh ngồi tựa thành giường nhìn theo con dao trên tay cô cười dịu dàng.

– Tự nhiên Thanh phải làm người nuôi bệnh phiền Thanh quá.

– Nhưng em thích như vậy . Được lo cho anh là em vui rồi.

Khắc Minh khẽ lắc đầu:

– Nhưng Trung còn phải đi làm . Lỡ hôm nay thôi, ngày mai đừng vào nữa nghe Thanh, cực lắm.

– Em không thấy vậy là cực, ngược lại là… anh không biết lúc này em sung sướng ra sao đâu.

Cô âu yếm đưa múi cam lên tận miệng anh . Khắc Minh vội cầm lấy múi cam . Bàn tay anh chạm vào tay cô . Ngọc Thanh để yên, cô muốn sự va chạm kéo dài hơn thế nữa.

Không ngăn được cô nhìn anh âu yếm.

– Ngọt không anh?

– Ngọt.

– Anh ăn nữa nghe.

– Thanh làm tôi thấy mình giống em bé quá.

– Anh không thích à ?

Khắc Minh vỗ nhẹ tay cô:

– Ai lại không thích mình được chăm sóc chiều chuộng . Nhưng bắt Thanh phục vụ hoài tôi thấy phiền quá.

– Em đã nói rồi, lo cho anh là em sung sướng lắm.

Cố ý để Khắc Minh suy nghĩ lời nói của mình, cô nhìn anh một cách ý nghĩa, rồi đứng lên gom vỏ cam đi ra ngoài.

Bỏ cam vào sọt rác, cô đứng phân vân một lát, rồi đi ra cổng mua báo cho anh.

Ngọc Thanh vừa rời phòng một lát thì Phương Nghi đi vào . Cô đứng ở cửa ngập ngừng, rồi mạnh dạn bước vào phòng.

Khắc Minh vẫn ngồi yên, lặng lẽ nhìn cô . Phương Nghi đứng ở chân giường khẽ cắn môi.

– Nếu anh không muốn tiếp em thì em sẽ về . Em đến thăm anh với tư cách một người bạn, và sẽ không nhắc đến…

– Ngồi chơi – Khắc Minh chỉ chiếc ghế.

Phương Nghi bước đến phía đầu giường, lấy chiếc ly cắm hoa vào đấy, rồi vẫn đứng yên nhìn anh.

– Anh hết đau chưa?

– Đỡ nhiều rồi.

Không hiểu tại sao mẹ không cho em biết, mọi người không ai nói với em . Nếu lúc sáng không gặp anh Thi thì em cũng không biết.

– Chắc mẹ không muốn em buồn.

– Nhưng tại sao ra nông nỗi này vậy anh Minh ? Và tại sao họ lại đánh anh ?

Khắc Minh nhún vai không trả lời . Phương Nghi buồn buồn:

– Em không đủ tư cách biết chuyện riêng của anh phải không ?

– Có biết cũng chẳng ích gì.

Cách trả lời của anh làm cô muốn bỏ về cho rồi .

Cô không chịu nổi thái độ xa cách như vậy . Nhưng dù sao Khắc Minh đang bị thương . Cô thương anh quá nên thấy xót như chính mình bị đau . không tự tay chăm sóc cho anh cô cũng thấy buồn lắm rồi . Khắc Minh có lạnh nhạt như thế nào cô cũng chịu.

Phương Nghi hỏi khẽ:

– Mấy ngày nay một mình mẹ lo cho anh thôi à ? Làm sao mẹ xoay sở kịp.

– Cũng có người lo, không sao ?

– Ai vậy anh Minh ?

Phương Nghi hỏi và ngước lên, lúc ấy Ngọc Thanh cũng đang đi vào, trên tay cô là một xấp báo . Thấy Ngọc Thanh, mặt Phương Nghi tái đi, tim cô đập loạn trong ngực . Cô mở mắt lớn nhìn.

Ngọc Thanh cũng khựng lại khi thấy Phương Nghi . Rồi bằng vẻ khiêu khích, cô ngồi ngay xuống cạnh giường, cười tươi tỉnh và nói với giọng chủ nhà.

– Phương Nghi tới lúc nào vậy , ngồi chơi.

Cổ họng Phương Nghi tắc nghẹn . Cô nhìn Khắc Minh như dò hỏi . Nhưng anh không có thái độ muốn giải thích . Cô chưa biết nói gì thì Ngọc Thanh đã đẩy ghế về phía cô:

– Ngồi chơi đi Nghi

Quay qua nhìn Khắc Minh, cô nói ngọt ngào:

– Anh đói chưa, em về lấy cơm nha.

Khắc Minh lắc đầu:

– Không đói, Thanh cứ ngồi chơi.

Nghĩ rằng đó là cách đuổi khéo mình . Phương Nghi có cảm giác như đất sụp đưới chân . Mặt cô đỏ bừng vì cảm giác bẽ bàng xấu hổ . Cô mỉm cười:

– Em xin phép về, chào anh chị.

Cô khoát giỏ lên vai, không đợi nghe trả lời, cô đi như chạy ra hành lang . Xuống đến chân cầu thang cô đứng lại, gục đầu vào thành lan cang, cô khóc nức nở.

Một vài người đi ngang nhìn Phương Nghi tò mò, nhưng cô không thấy . Lúc ấy bà Liên cũng vừa đi tới, trên tay là giỏ thức ăn cho Khắc Minh . Thấy Phương Nghi đứng khóc, bà đã đoán ngay chuyện gì . Bà thở dài, cố dằn nỗi khổ tâm đến đứng trước mặt cô.

– Nghi nè, chuyện gì vậy con nói mẹ nghe coi.

Phương Nghi ngẩng lên, mắt nhòe nhoẹt vì nước mắt . Cô nói giữa tiếng nấc:

– Con gặp chị Thanh trên đó rồi . Như vậy là sao hả mẹ ? Nhìn cách chị săn sóc anh Minh, con hiểu hai người đã thân nhau . Sao mẹ không cho con biết, sao mẹ giấu con.

Bà Liên cố mỉm cười:

– Con tưởng tượng chuyện gì vậy ? Bạn bè tới thăm là chuyện thường . Con Thanh là bạn cũ của thằng Minh, con cũng biết rồi mà.

– Nhưng không phải là bạn bình thường . Chị Thanh có tình ý với anh Minh lâu rồi, và bây giờ… con biết chuyện nhiều hơn mẹ tưởng, mẹ đừng giấu con nữa mà.

Nói xong cô lại khóc, bà Liên khổ đến nát lòng nhưng không thể nói gì với Phương Nghi . Ngay từ đầu, cử chỉ quan tâm quá mức của Ngọc Thanh đã làm bà nghi ngờ . Bà không thể cản mối quan hệ của cô với Khắc Minh được, và chỉ có thể làm ngơ như không biết gì . Bà cô giấu Phương Nghi vì sợ cô