
giọng: “Không biết xấu hổ, ai muốn có nụ hôn ước hẹn với anh chứ.”
“Lại đây, lại đây, anh sẽ yêu thương em thật nhiều.” Cách nói dụ dỗ nghe cứ như một con sói đang nói với một con cừu ngây thơ vô tội.
“Sơn Bản Tư thối tha, anh dám công khai đùa giỡn em hả?” Bàn tay bạch ngọc nhỏ bé lặng lẽ xuất hiện chỗ phần eo rắn chắc của anh, dùng sức véo mạnh.
“A! Nhẹ thôi, nhẹ thôi.” Sơn Bản Tư vặn vẹo nghiêm mặt hô nhỏ, tay véo đáng sợ quá. “Xin Ưu Nhi đại tiểu thư tha cho tôi lần này, tiểu nhân về sau không dám nữa.”
“Hừ, coi như anh thức thời. Nếu không an phận, cẩn thận em báo cáo với vị hôn thê của anh, đến lúc đó nhất định anh không được yên đâu.” Cô khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt đắc ý.
Sơn Bản đang định nói gì đó, đột nhiên thấy cả người lông tơ dựng đứng, chỉ thấy cách đó mấy chục mét có một đám nhân viên văn phòng, trong đó một người đàn ông khí độ trầm ngưng có vẻ như là lãnh đạo, đang dùng ánh mắt lạnh như băng trừng trừng nhìn bọn họ — đúng! Chính là hắn.
Chiếm đoạt vợ yêu [chương 4.3'> Edit: Viochan
Sơn Bản Tư tự dưng bị trừng đành phải vắt hết óc ra mà suy nghĩ. Kỳ quái, một người đàn ông có khí thế ngang tàng như vậy khiến người ta rất khó quên, nếu không có ấn tượng gì về anh ta chứng tỏ họ không hề biết nhau, thế thì……anh ta làm gì mà bày ra một bộ dáng muốn chém anh thành mười bảy mười tám phần thế kia? “Sao vậy?” Y Đằng Ưu Nhi nhận ra Sơn Bản Tư hơi khác thường. “Không có gì đâu, Nại Nại chắc là đã đến rồi, chúng ta mau đi vào thôi.” Anh khoác tay lên bờ vai mảnh khảnh của cô, vội vàng tiến đến thang máy. Anh hiện tại đã là trai có vợ, phiền toái nếu có thể tránh được thì tốt nhất là nên tránh. “Mẹ.” Y Đằng Ưu Nhi vừa bước vào phòng khách chỗ mẹ cô liền tò mò gọi: “Mẹ tìm con sao? Có chuyện gì……” Trước mắt cô đúng là thân ảnh to lớn của cha. Cô giật mình một chút, trực giác nhìn quanh tìm mẹ. Hoàn hảo, mẹ tuy rằng giống như con thỏ trước mặt sư tử, vẻ mặt kinh hoàng, sắc mặt tái nhợt nhưng không bị thương tổn gì cả. “Ưu Nhi.” Y Đằng phu nhân vừa thấy con gái đến, nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng kéo cô đến bên người, nhẹ giọng báo cho con gái biết: “Cha con có việc cần nói với con.” “Cha ạ!” Y Đằng Ưu Nhi cung kính chào hỏi. Kỳ quái, Thê Phượng cư là nơi mẹ ở, cha đã nhiều năm nay chưa từng bước vào, hôm nay sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Thấy vẻ mặt ôn hoà của ông, trong lòng cô đột nhiên trầm xuống. Chuyện có thể làm cho cha vui vẻ bình thường đều làm cho người khác phải khổ sở, cho nên lúc này đây cô thật sự có dự cảm không tốt. “Ưu Nhi, mấy ngày trước ta đã nhận lời câu hôn của Thiếu Hoài, cũng quyết định đến cuối tháng sẽ cho hai đứa kết hôn, tính từ bây giờ thì còn không đến một tháng nữa. Thời gian có chút gấp gáp, có điều, ta sẽ phái người đến hỗ trợ, bọn họ đều là những người chuyên nghiệp rất có kinh nghiệm, con không cần phải lo lắng.” Y Đằng Văn cao hứng gật gật đầu, tâm nguyện đã đạt được làm ông cảm thấy rất vui sướng. Nhâm Thiếu Hoài thật sự muốn kết hôn với cô? Y Đằng Ưu Nhi rất kinh ngạc, tại sao có thể như vậy? Cô đã nghĩ rằng mình không cần để ý đến anh nữa, dù sao mấy người chị em của cô tích cực với anh như thế, không ngờ anh……Sao anh lại muốn kết hôn với cô? Điểm ấy sau này nói sau, bây giờ quan trọng nhất là cô còn chưa đồng ý sẽ lập gia đình, cha cô sao có thể tự tiện quyết định? “Cha!” Y Đằng Ưu Nhi căm giận bất bình trừng mắt nhìn người cha đang đắc ý dào dạt, “Hôn nhân với con là một chuyện rất quan trọng, liên quan đến hạnh phúc cả đời của con, sao cha có thể không hề hỏi con một tiếng mà đã bá đạo quyết định hết thảy như vậy?” “Con đang trách ta sao?” Ông không hài lòng giận tái mặt. “Ta là cha của con, việc hôn nhân của con vốn là do ta quyết định, ta muốn gả con cho ai thì gả, cần gì phải hỏi ý kiến của con chứ?” “Cha……” Bộ dáng đương nhiên kia của ông thiếu chút nữa làm cho Y Đằng Ưu Nhi tức chết. “Bây giờ đã là thời đại vũ trụ rồi, nhân loại sắp di dân lên sao hỏa rồi, cha vẫn còn đang dừng lại ở thời đại trung cổ ‘Cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy’ sao?” “Câm mồm!” Y Đằng Văn lạnh lùng quát, “Một người đàn ông có điều kiện tốt như Nhâm Thiếu Hoài bao nhiêu muốn mà còn chẳng được, có thể gả cho anh ta là phúc khí của cô, cô còn định thế nào nữa?” “Ai muốn gả cho anh ta thì cứ việc, Y Đằng Ưu Nhi con không thèm! Việc hôn nhân của mình con sẽ tự quyết định, nếu là cha đáp ứng hôn sự thì cha đi mà lấy anh ta, không liên quan gì đến con hết.” Y Đằng Văn thái độ cứng nhắc kiên quyết, Y Đằng Ưu Nhi cũng chẳng chịu thua kém chút nào. “Hỗn láo!” Tuấn nhan càng trầm xuống, bàn tay phẫn nộ dùng sức đập lên mặt bàn. “Cô dám dùng loại thái độ này nói chuyện với cha cô sao? Tất cả đều là lỗi của mẹ cô, bản thân đã vô dụng thì thôi, lại còn cho cô ra nước ngoài từ lúc nhỏ đi mà tiếp thu mấy thứ tà ma ngoại đạo, bây giờ mới để cho cô ngay cả đạo hiếu cơ bản của một người con cũng không biết.” Y Đằng Ưu Nhi cũng tức giận không kém gì cha, cô ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn ương ngạnh, không chút khách khí chỉ trích: “Cha đừng có đánh trống lảng mà nói sang mẹ con. Hôn