
người đứng lên, chắp tay hoàn lễ với Diêu Phú Quý. Trước mắt. xem ra Diêu lão gia mập mạp này đáng yêu hơn nữ nhi hắn, Diêu Phỉ Phỉ thật sự không biết xấu hổ, trước mặt thê tử cũng dám câu dẫn lão công người ta, rất không biết sỉ.
“Mời…”
Đoàn người theo chủ nhân đi đến thiện phòng, khi đi ngang qua, Diêu Phỉ Phỉ lảo đảo giống như thiếu chút nữa ngã xuống, thân mình đổ về phía Hiên Viên Dạ.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng cười, thật sự là chiêu thuật cu rích.
Hiên Viên Dạ nhận thấy sự tiếp xúc vào người mình, nắm tay Lãnh Loan Loan một cái lắc mình tránh đi. Ảnh kịp thời xuất hiện, tiếp được Diêu Phỉ Phỉ mới không làm nàng ngã xuống.
Diêu Phỉ Phỉ cứng đờ, không nghĩ tới hắn lại cố ý né tránh, trên mặt có chút xấu hổ.
Diêu Phú Quý nhìn chuyện cũng hiểu được, trên mặt không chút ánh sáng, nữ nhi hôm nay quá thất lễ, dọa người.
“A, các vị, mời…” Hắn nhanh chóng bước ra, cải thiện không khí không ngờ như thế.
Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn thẳng Diêu Phỉ Phỉ, gằn từng chữ: “Muốn tìm nam nhân, có thể. Nhưng nam nhân của ta, đừng có đụng vào.” Nói xong mặc kệ sắc mặt cứng đờ của hai phụ tử, kéo Hiên Viên Dạ liền đi ra ngoài.
Nhóm Dạ Thần cũng liếc nhìn bọn họ một cái, đi theo hai người.
Vạn Oánh Chiêu đi ở phía trước, đùa cợt nhìn Diêu Phỉ Phỉ nói: “Không nghĩ tới đệ nhất mĩ nữ Mê hóa ra cũng chỉ là hồ ly tinh cùng lắm là biết dùng thủ đoạn câu dẫn người ta. Xem như Tiểu Chiêu ta có thêm kiến thức .”
Bách hoa lay động, gió lại nổi lên.
Diêu Phỉ Phỉ đứng ở nơi đó, một đôi mắt từng trong suốt lại dần dần trở nên mông lung dày đặc sương mù, làm người ta không đoán ra nàng rốt cục đang suy nghĩ cái gì?
Q.2 – Chương 23: Tàn Nhất
Gió biển lồng lộng, bách hoa thơm ngát. Hương vị của biển tràn ngập trong không khí, ẩm ướt, mằn mặn.
Viêm Nguyệt Lâu
Bên ngoài lâu, ánh nắng tươi sáng, cảnh xuân tháng ba đẹp tuyệt. Nhưng bên trong lâu lại mảnh lạnh lẽo, mọi người rùng mình.
Tàn ngồi ở ghế trên ở chính sảnh, thân mặc lam bào được khảm viền vàng, vạt áo mở lớn, gió từ cửa sổ rộng mở làm y bào của hắn tung bay; Chiếc màu bạc mặt nạ che mất nửa mặt, một bên tuấn mỹ, một bên lãnh tàn; Đôi mắt nâu lạnh lùng, giống như loài báo hoa khi nhìn chằm chằm vào con mồi, tàn nhẫn thưởng thức vẻ sợ hãi của con mồi trước khi chết.
Đám thuộc hạ của hắn giờ đều cúi đầu, mặc gió biển vượt tường qua cửa sổ gào thét thổi tới. Tay áo tung bay, hàn khí thấu tận xương. Đôi mắt nhìn chằm chằm đất, như thể dưới đất có vàng, không chịu ngẩng đầu.
Hắc Nghiên một thân hắc y, mái tóc dài đen dùng một chiếc dây cột tóc cao lên. Thắt lưng giắt bảo kiếm, đứng ở bên người Tàn Nhất. Đôi mắt sáng ngời nhìn quét một lượtt, không nói một lời.
Không khí thắt chặt, chỉ có tiếng sóng thủy triều cuồn cuộn bên ngoài hòa cùng âm hưởng vù vù của gió biển.
Tàn Nhất nhíu mày kiếm, ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn, lãnh mâu xẹt qua những đỉnh đầu phía dưới, mở miệng, giọng nói như băng sơn:
“Sao? Đều an phận vậy. Không phải rất lợi hại sao?”
Mọi người cúi đầu càng thấp, dường như sợ bị điểm mặt.
“Lam đường chủ.” Tàn Nhất nhắc đến Lam Tĩnh Đường, người phụ trách bảo vệ phòng tuyến bên ngoài của Viêm Nguyệt Lâu, lạnh lùng mở miệng nói, “Người của Lam bộ các ngươi có phải nên có gì hay không, chẳng những để đối phương đánh cho không thể đỡ lại, còn công khai bước vào Viêm Nguyệt Lâu.”
Lam Tĩnh Đường cúi đầu, không dám chống lại ánh mắt của Tàn Nhất. Áo bào xanh bị bàn tay siết chặt, lòng bàn tay hằn vào da thịt, trong lòng xôn xao như sóng biển. Đám người kia, bọn họ đã kết thù. Lần sau nếu gặp mặt, nhất định phải báo nhục lần này.
“Xin Lâu chủ giáng tội.” Hắn quỳ xuống, thấp giọng nói.
“Hừ.” Tàn lạnh lùng hừ một tiếng, “Đến hình phòng lĩnh phạt.” Làm sai thì phải bị phạt.
“Rõ.” Trong lòng Lam Tĩnh Đường run lên, cũng không dám phản bác. Hắn ngoan ngoãn lui ra ngoài, đi đến hình phòng.
Mọi người thấy Lam đường chủ bị khai đao, cũng sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ sợ sau hắn là đến phiên mình.
“Cát Đường chủ.” Tàn Nhất điểm danh.
“Có thuộc hạ.” Cát Đường chủ chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy sau gáy, gần như run run đi lên trước. Hai tay chắp vào nhau, tùy ý chờ Tàn Nhất phán quyết.
“Ảnh Tam là cấp dưới của ngươi, bởi vì gã xử lý không chu toàn mà liên lụy phần đông huynh đệ bị thương, tội này thuộc người của ngươi gây ra. Tuy rằng Ảnh Tam không vi phạm Lâu quy, nhưng lỗi gã phạm là nhận việc mà không xác định rõ người đã chết đủ hay chưa, đến nỗi để thiếu nữ mặc phấn y kia đào thoát, thậm chí mang theo người tìm đến.
“Dạ, thuộc hạ biết tội.” Cát Đường chủ tức giận Ảnh Tam đến nghiến răng, tên đầu sỏ gây họa chết tiệt kia lại không có ở đây.
“Mặt khác, tất cả mọi người cùng gã gia nhiệm vụ, đều đến hình phòng nhận phạt đi.” Tàn Nhất nói thêm.
“Rõ.” Cát Đường chủ sửng sốt, gật đầu lĩnh tội. Aiz, lần này chạy không thoát rồi. Hắn chịu trừng phạt, không biết khi trở về nhà, lão bà kia sẽ ép buộc mình thế nào.
“Lý Đường chủ.” Giọng nói của Tàn Nhất lại vang lên, lý Đường chủ lập tức kinh ngạc nhảy dựng lên.
“Có th