
Chín tuổi tiểu yêu hậu
Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3212153
Bình chọn: 9.5.00/10/1215 lượt.
ơi cũng muốn cùng lão phu so mấy chiêu?” Tô Viễn Hành lé mắt nhìn Hiên Viên Dạ, không có để hắn ở trong mắt. Tuy rằng khí thế của hắn bất phàm, nhưng chung quy là một hoàng đế được cưng chiều trong sơn trân hải vị, có bao nhiêu bản sự có thể cùng võ học tiền bối như hắn đánh giá .
“Nam nhân, không chuẩn ngươi đi.” Lãnh Loan Loan bảo Phong Dự, Phong Tồn ngăn lại Hiên Viên Dạ.
“Loan Loan –” Hiên Viên Dạ khó hiểu, nàng là lo lắng cho mình sao? Nghĩ như vậy, bạc thần gợi lên một chút tươi cười.
“Ta chỉ là không nghĩ chờ một chút nữa còn muốn cứu ngươi.” Lãnh Loan Loan liếc trắng mắt một cái cười đến ngu đần Hiên Viên Dạ.
“Tiểu nha đầu, hiện tại ngươi còn không chịu làm đồ đệ lão phu sao?” Tô Viễn Hành nhìn Lãnh Loan Loan, không nghĩ tới đến bây giờ vẻ mặt của nàng đều là lạnh nhạt tự nhiên, không hổ là người mà chính mình coi trọng, đủ trấn định, có phong độ của một đại tướng.
“Không.” Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói.“Người muốn làm sư phó của ta còn chưa có sinh ra đâu.”
“Ngươi –” Tô Viễn Hành chỉ vào nàng, lại ngửa đầu cười ha ha,“Đủ cuồng, lão phu thích.”
Dứt lời, thân hình thẳng hướng tới Lãnh Loan Loan chạy tới. Không đáp ứng, hừ, không đáp ứng, thưởng, hắn cũng muốn cướp đi.
Thân ảnh Dạ Thần nhoáng lên một cái, chắn ở trước mặt Lãnh Loan Loan. Đồng tử màu tím nhìn thẳng Tô Viễn Hành, phiếm lạnh lùng quang mang.
“Tiểu tử, các ngươi cùng nhau đi.” Tô Viễn Hành xem tư thế bọn hắn liền biết sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, nhưng là như vậy mới hứng thú không phải sao?
Tử mâu của Dạ Thần đảo qua, bóng dáng nhanh như thiểm điện, cùng Tô Viễn Hành triền đấu cùng một chỗ. Ba ba ba, lưỡng đạo bóng dáng theo mặt đánh đến giữa không trung, lại từ giữa không trung giao thủ hạ xuống, sở kinh chỗ, lá cây tung bay, cát đất bay lên.
“Ha ha, không hỗ là người lão phu nhìn trúng làm đồ đệ, quả nhiên là kỳ tài luyện võ.” Tô Viễn Hành cười ha ha, đột nhiên tay phải bắn ra, ngân châu phút chốc bắn về phía Dạ Thần, Dạ Thần theo bản năng né tránh, cũng không liêu Tô Viễn Hành cư nhiên phi thân lên, ngón tay như tia chớp điểm trúng huyệt đạo của hắn.
“Lão nhân, ngươi gian trá.”Thiếu hiệp trẻ tuổi phía dưới chỉ vào Tô Viễn Hành nói.
“Binh bất yếm trá.”
Tô Viễn Hành lạnh lạnh bác bỏ, vì chính mình có thể có đồ đệ vĩ đại để kế thừa y , hắn còn có một chiêu đâu. Mâu quang chợt lóe, một viên ngân châu bị hắn ném xuống đất, phịch một tiếng, một cỗ màu trắng toát ra, chặn tầm mắt của mọi người.
Trong sương mù, Lãnh Loan Loan chỉ cảm thấy một trận gió lạnh đánh úp lại, phản xạ tính thân thủ sẽ bổ tới. Cũng không liêu lại nhìn thấy tử đồng của Dạ Thần gần ngay trước mắt, tay dừng lại. Tô Viễn Hành từ phía sau nàng điểm trụ huyệt đạo, một tả một hữu đem hai người ôm lấy thừa dịp sương mù phi thân rời đi.
Thật lâu sau, sương mù tán ra, mọi người rốt cục có thể thấy rõ cảnh vật trước mắt .
“Loan Loan đâu?”
Hiên Viên Dạ nhìn thấy nơi mà Loan Loan vừa mới đứng giờ lại trống không, kinh hãi. Khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên xanh mét lên, chết tiệt, hắn cư nhiên để cho Loan Loan ở bên người mình bị người khác bắt đi .
“Lâu chủ cũng không thấy .” Tứ thiếu niên nói.
Mọi người nhìn lên, cũng không phải là, hoàng hậu cùng tử đồng nam tử thần bí kia mất tích
“Người đâu, lấy lệnh bài của trẫm cấp tốc lệnh các cửa thành đóng cửa.”
Q.2 – Chương 127: Đồ Tôn Nhất Định Thực Vĩ Đại
Thanh tùng ngọc thụ, chi phồn diệp mậu. Gió từ bên tai thổi vù vù, ánh mặt trời lên đỉnh đầu nhỏ vụn .
Thân ảnh màu lam một tả một hữu nắm cả hai người, hành động vẫn nhanh nhẹn, một chút cũng không có cảm giác nặng.
Lãnh Loan Loan mân thần, mặc đồng lạnh lùng , bị người khác cắp đi cảm giác thật không tốt. Cảm giác được từ bụng truyền đến động tĩnh, vẻ mặt lạnh hơn . Chết tiệt,cục cưng của nàng còn chưa có đủ tháng để chịu kích thích a.
Dạ Thần cũng nhếch thần nhìn Lãnh Loan Loan, tử đồng toát ra lo lắng. Không nghĩ tới lão đầu nhi này cư nhiên lợi hại như vậy, hơn nữa thủ đoạn còn âm hiểm, cư nhiên trá hình , hắn bị nắm là việc nhỏ, vạn nhất làm bị thương đến Loan Loan và cục cưng, hắn nhất định đem lão nhân cuồng tứ này bầm thây vạn đoạn. Mâu quang dần dần dày đặc toát ra lãnh khí nhìn chằm chằm Tô Viễn Hành.
“Lão đầu, mau đưa chúng ta xuống dưới.”
Lãnh Loan Loan đem huyệt đạo bị điểm dời đi, sẳng giọng mang theo vài phần tức giận, hướng tới Tô Viễn Hành hô. Mâu quang quét về phía Dạ Thần, đã thấy hắn thực lo lắng nhìn chính mình. Hướng hắn nháy mắt, bảo hắn xem ánh mắt mình mà hành động.
“Y, tiểu nha đầu quả nhiên có mấy phần bản lĩnh, cư nhiên nhanh như vậy liền giải khai huyệt đạo của bản thân.”
Tô Viễn Hành nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan liền nhíu mày, thổi thổi chòm râu trắng.
“Hừ, hãy bớt sàm ngôn đi. Mau thả ta xuống.” Nếu còn không thả nàng xuống chắc nàng sẽ nôn mất .
“Tiểu nha đầu, lão phu thật vất vả bắt lấy hai người các ngươi. Ngươi không cần khoa tay múa chân với ta, lão phu sẽ không mắc mưu đâu.” Tô Viễn Hành lé mắt nhìn Lãnh Loan Loan, giống như nhìn thấu tiểu xiếc của nàng.
“Ngươi nếu không thả ta xuống, ngươi sẽ hối hận .”