
ông ai tưởng tượng nổi người này chính là Trù vương lúc nào cũng ấm áp như gió xuân.
“Hứa công công.” Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, phát ra âm thanh thanh thúy lại lạnh lẽo.
“Vương gia.” Hứa Mậu đứng ở một bên, cúi đầu.
“Mài mực, bổn vương muốn hạ chỉ.”thanh âm lạnh như băng, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, vô số gió lốc ở đáy mắt tàn sát khắp nơi . Nhớ tới lá thư mà hoàng huynh gửi về hắn liền có cảm giác muốn bộc phát, Loan Loan mất tích . Hoàng huynh cư nhiên đem Loan Loan đánh mất. Tuy rằng đã muốn buông xuống tình cảm với Loan Loan, nhưng ở đáy lòng hắn nàng vẫn vĩnh viễn là một sự tồn tại đặc biệt, nỗi lòng của hắn vĩnh viễn sẽ bởi vì nàng mà dao động……
“Vâng.” Thần sắc Hứa Mậu ngưng trọng, hoàng hậu nương nương lần này mất tích, chỉ sợ sẽ nhấc lên một gợn sóng lớn. Hoàng Thượng, Vương gia, tướng quân, còn có vô số mọi người sẽ bởi vì hoàng hậu mất tích mà bắt đầu công việc lu bù lên. Nhưng là hoàng hậu nương nương đến tột cùng là vì sao mà mất tích a? Nàng không phải cùng Hoàng Thượng ở cùng một chỗ sao? Vừa nghĩ Hứa Mậu vừa tiến lên mài mực
“Vương gia, mực đã tốt rồi.” Cúi đầu ở một bên trả lời.
“Tốt.” Hiên Viên Trù đề bút ở trên giấy tuyên thành trắng xóa những dòng chữ rồng bay phượng múa , chỉ chốc lát, đã đem ý chỉ tìm Loan Loan soạn ra hoàn hảo,in Ngọc Tỷ mà Hiên Viên Dạ lưu lại , lại giao cho Hứa Mậu, trịnh trọng dặn dò:
“Hứa công công, lập tức đem ý chỉ xuống. Nhớ kỹ, báo cho các vị quan viên nhất định phải tìm được hoàng hậu nương nương, nếu không, bảo bọn họ lấy đầu đến gặp ta.” Vì người tối quan trọng trong lòng hắn hắn không ngại hai tay mình dính máu.
“Vâng.” Hứa Mậu bị lời nói nghiêm khắc của Hiên Viên Trù làm cho kinh ngạc, chạy nhanh đem thánh chỉ thu vào, vội vàng rời đi.
Hứa Mậu vừa rời đi, Hiên Viên Trù ngã người ra ghế, giống như không còn chút khí lực nào, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cửa sổ hiện rõ vẻ lo lắng, lo lắng giống như những áng mây kia, kéo dài đến vô tận.
Loan Loan, ngươi đến tột cùng ở nơi nào? Vì cái gì lại mất tích?
Hai tay nắm chặt , hắn cũng rất muốn cùng hoàng huynh có thể tự mình đi tìm nàng. Nhưng là hắn không thể, việc của triều đình không thể không có người làm chủ. Như vậy chỉ có thể khẩn cầu từ phía xa, hoàng huynh có thể sớm ngày tìm được Loan Loan.
Trong Loan Nguyệt lâu
“Cái gì?” Tàn Nhất hoắc mắt từ trên ghế đứng lên, ánh mắt bắn thẳng đến người báo tin đang hoảng sợ quỳ dưới đại sảnh
Ngươi nói chủ tử mất tích?” Làm sao có chuyện đó được? Đôi mắt nâu híp lại, lộ rõ vẻ không tin nổi, người cưỡng hãn như chủ tử làm sao có thể mất tích một ngày liền không tin tức? Nàng mới chỉ rời đi, đưa mọi chuyện ở Loan Nguyệt Lâu cho hắn quán xuyến mấy ngày, sao chưa gì hết đã xảy ra chuyện rồi?
“Bẩm Tàn chủ tử, thiên chân vạn xác, chủ tử và Lâu chủ đều đã mất tích, hiện tại Hoàng Thượng, võ lâm minh chủ đều phái tất cả các thế lực đi tìm bọn họ.” Hắc y nhân cúi đầu, nửa quỳ chống tay trên đất, đáp.
“Tại sao có thể như vậy?” Ánh mắt Tàn Nhất lạnh đi, hắn luôn tin tưởng ràng Lãnh Loan Loan là con người toàn vẹn nhất, cường đại nhất, thế mà cũng có chuyện không may xảy ra với nàng, thật không tưởng tượng nổi.
“Chuẩn bị ngựa, ta muốn tự mình đi tìm chủ tử.” Tàn Nhất phát ống tay áo, lạnh lùng phân phó nói.
“Vâng.” Hắc y nhân đáp , sau đó xoay người rời đi.
Một lát sau, bên ngoài Loan Nguyệt lâu, một bóng người màu đen cưỡi một con tuấn mã màu rám nắng phóng qua. Gió thổi phát qua lọn tóc của hắn,mặt nạ màu bạc dưới ánh sáng le lói của mặt trời chiết xạ một luồn ánh sáng kì dị……
Q.2 – Chương 129
Bầu trời trong xanh như nước biển, mang theo sự u buồn nhè nhẹ làm say lòng người. Đám mây theo gió bay bay, giống như những cụm bong gòn. Trời xanh, gió thổi vi vu, vô số đóa hoa màu hồng giống như hải triều **** cuồn cuộn . Những con bướm sặc sỡ vòng quanh những đóa hoa nở rộ sinh đẹp mà khiêu vũ.
Này, là nơi nào mà đẹp như vậy.
Lãnh Loan Loan nhìn phong cảnh tuyệt diễm trước mắt, nhắm lại hai mắt để cảm thụ luồng không khí tươi mát này, chop mũi ngửi hương hoa nhè nhẹ trong gió, cảm giác thả loảng từ từ lan tràn. Gió hôn nhẹ sợi tóc của nàng, lạnh lạnh , ngứa . Quần áo màu trắng bay bay theo những cánh hoa, vẻ mặt say mê kia giống như là sữa ong chúa linh phiêu nhiên tới. Thật lâu không có thả lỏng như vậy, gió quất vào mặt nàng cảm giác như là bàn tay của mẹ đang ôn nhu vuốt ve nàng……
Dạ Thần đứng ở bên cạnh nàng, tuyết y tung bay,vẻ mặt mất hồn, trong đôi mắt tìm là ản ảnh của một bên sườn mặt xinh đẹp của Lãnh Loan Loan, ôn nhu trong lòng lại có thể thấy được từ trong đôi mắt kia. Tiên nữ đứng ở bên bụi hoa đẹp giống như trong tranh, nếu có thể, hắn hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này. Để cho hắn có thể độc hưởng nàng , đến những năm tháng cuối cùng……
“Này, nha đầu, U cốc của ta không tệ chứ”
Tô viễn Hành thấy nha đầu nạo nghễ như Lãnh Loan Loan lại xuất hiện biểu tình say mê, nhịn không được kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu. Hắc, hắn biết nha đầu kia nhất định sẽ rất thích U cốc này , hắn thấy sự ngạo nghễ bễ nghễ thiên hạ ki