Insane
Chín tuổi tiểu yêu hậu

Chín tuổi tiểu yêu hậu

Tác giả: Luyến Nguyệt Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211302

Bình chọn: 7.5.00/10/1130 lượt.

hật sự bất lực.

“Nếu ta đoán không sai, bọn họ hẳn là đã trở về nơi của mình rồi.”

Huyễn Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời, màu đen đã tán đi từ bao giờ, sấm sét giống như chưa từng xuất hiện, tươi mát trong xanh. Ánh mặt trời rơi trên mặt đất, vàng óng ánh như phủ lên u cốc một lớp áo vàng.

“Cái gì?”

Hiên Viên Dạ buông tay Huyễn Phong, đôi mắt thâm thuý ảm đạm không ánh sáng, đó chính là sự tuyệt vọng. Loan Loan rõ ràng đồng ý sẽ không quay về? Vì sao bây giờ lại đi mất rồi?

“Loan Loan, Loan Loan…” Đột nhiên hắn ngẩng đầu, lớn tiếng gọi to.

“Nàng ở nơi nào? Đừng trốn nữa, ra đây đi.” Âm thanh bất an và thâm tình vang bên tai, làm người ta thêm phiền loạn.

“Đồ đệ, ngươi mau ra đây đi.” Tô Viễn Hành cũng la lớn theo. Ôi, đồ đệ hắn yêu thương nhất sao lại không thấy tăm hơi đâu? Hắn còn chưa dạy nàng võ công mà, còn chưa nhìn thấy tiểu đồ tôn tương lai nữa.

“Cha, người nghĩ muội muội giống như Huyễn công tử nói, đã trở lại thế giới của nàng rồi sao?” Lãnh Địch U còn có chút không thể tin được, giống như lúc trước nghe Lãnh Loan Loan nói nàng chỉ dùng ké thân thể của muội muội hắn, linh hồn là một người khác. Nữ tử ngạo nghễ, không sợ trời không sợ đất kia của hắn đi rồi? Hắn không tin, nhưng mà cũng không thể không tin.

Đôi mắt Lãnh Bùi Viễn như phủ một tầng sương, làm người ta không đoán ra suy nghĩ. Chỉ có đôi tay nắm chặt thành quyền kia bán đứng tâm tư hắn. Không nghĩ đến sẽ có một ngày này, khi biết được Loan Loan là từ thế giới khác đến, hắn vẫn luôn lo lắng nàng đột nhiên biến mất. Tuy rằng biết rõ nàng không phải là Lãnh Loan Loan chân chính, nhưng mười mấy năm qua tình cảm không phải là ít. Ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn Hiên Viên Dạ và tô Viễn hành đang tuyệt vọng, tâm tình cũng trở nên bi thương.

Loan Loan, phụ thân thật sự sẽ không còn được gặp lại con sao? Thật sự mất đi con sao?

“Tế ti đại nhân, ngươi đang nói cái gì? Cái gì mà bọn họ trở về thế giới của mình? Mấy người đó chẳng lẽ không phải người nơi này?”

Xinh đẹp nam tử thu lại một thân tà khí, hắn cảm thấy hứng thú với sự việc quỷ dị đang diễn ra rồi.

“Các ngươi không phải muốn ta đưa các ngươi đi nơi khác sao?” Huyễn Phong nói với nam tử áo đỏ, “Bọn họ chính là người của thế giới khác.”

“Cái gì?”Giáo chủ yêu nghiệt kia không ngờ thì ra sự thật là như vậy. Dù sao khí chất hai người kia cũng không tầm thường.

“Là ngươi đưa bọn họ đi?” Mắt nhìn Huyễn Phong, mang theo thái độ hoài nghi.

“Không phải.” Huyễn Phong lắc đầu.

“Vậy vì sao hai người họ vừa rồi lại đột nhiên biến mất?” Chẳng lẽ do gió thổi bay đi à?

“Có lẽ là do cơ duyên.” Huyễn Phong gật gật đầu, “Bởi vì pháp lực của chúng ta va chạm, do đó vô tình khởi động đường hầm xuyên không.”

“Là do chúng ta?” Xinh đẹp nam tử chỉ vào chính mình, thì ra là do bọn họ.

Dạ Thần nhìn u cốc đẹp như hoạ, trong đầu trống rỗng. Đã không có bóng dáng của Lãnh Loan Loan, đẹp làm ích gì? Nghe được đoạn đối thoại của nam tử xinh đẹp và Huyễn Phong, đôi mắt tím chợt loé, một ý niệm nghĩ ra trong đầu:

“Xin người, đưa ta đến thế giới của nàng.”

Thân ảnh màu trắng nháy một cái đã đứng trước mặt Huyễn Phong, đôi mắt tím nhìn thẳng vào hắn mang theo sự khẩn cầu. Mặc kệ nàng ở đâu, nguyện vọng của hắn chỉ là ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.

“Ta cũng phải đi.” Hiên Viên Dạ cũng nhìn Huyễn Phong, đôi mắt thâm thuý như đầm sâu kiên định nhìn Huyễn Phong: “Xin Huyễn công tử giúp ta, ta muốn tìm Loan Loan.”

“Hoàng Thượng…”

“Lâu chủ…”

Q.2 – Chương 146: Trở Về Hiện Đại

“Hoàng Thượng…”

“Lâu chủ…”

Hiên Viên Dạ và Dạ Thần vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.

“Hoàng Thượng, ngài là vua của một nước, nếu ngài đi rồi, Thiên Diệu hoàng triều phải làm sao bây giờ?”

Lãnh Bùi Viễn bước đến, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt thâm thuý nhìn Hiên Viên Dạ. Tuy rằng thấy Hiên Viên Dạ si tình với Loan Loan như vậy ông cũng rất cảm động, nhưng trên lưng bọn họ gánh cả tương lai của Thiên Diệu này, con dân Thiên Diệu đang chờ hắn, là một minh quân thì không thể vì việc cá nhân mà buông bỏ trách nhiệm.

“Lâu chủ, ngài đi rồi, Loan Nguyệt lâu phải làm sao bây giờ?” Dạ Mị, Dạ Hồn cũng nói.

“Còn có Thiên, cho dù trẫm rời đi, giang sơn Thiên Diệu còn có hắn gánh vác.” Hiên Viên Dạ nhìn Lãnh Bùi Viễn, vẻ mặt kiên định. Hắn đã từng nghĩ vì Loan Loan mà rời bỏ ngôi vị Hoàng đế, bây giờ cũng chỉ là việc nên làm mà thôi.

“Loan Nguyệt lâu còn có các ngươi ở đây.” Đôi mắt tím của Dạ Thần nhìn đám người Tàn Nhất, trên mặt không chút biểu cảm. Từ khoảnh khắc Loan Loan mua hắn về, hắn đã định đời này không phải Loan Loan thì không ai có thể làm cho hắn thay đổi. Người duy nhất có ý nghĩa chỉ có nàng.

Hai người vừa dứt lời liền nhìn nhau, đồng thời thấy được sự kiên định trong mắt mỗi người.

“Thì ra ngươi là hoàng đế.”

Nam tử xinh đẹp rốt cục đã biết thân phận của Hiên Viên Dạ. Khó trách vì sao trên người hắn ta lại có hơi thở vương giả ấy. Như vậy nữ tử tuyệt sắc mất tích kia chẳng lẽ là vị Hoàng hậu chín tuổi vang danh thiên hạ sao?

Mọi người không để ý hắn, ánh mắt đều đặt trên người Hiên Viên Dạ và Dạ Thần.

“Hoàng Thượng, mong