Disneyland 1972 Love the old s
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212154

Bình chọn: 9.5.00/10/1215 lượt.

ột câu, cô chuẩn bị đến ngày khó nói của con gái nhưng Trần Khiết Khiết đã hẹn Vu Vũ, cô không thể không đến, đây là một cảm giác bảo vệ tự nhiên đối với thứ bản thân trân trọng.

“Nhanh thôi, xin lỗi nhé.”

Đây là lần đầu cô đến sân cầu này, Trần Khiết Khiết nói cho cô biết chỗ nhà vệ sinh, cô cảm ơn rồi quay đầu chạy về phía đó.

“Này đợi đã, nhầm đường rồi!” Hàn Thuật gọi cô.

Cát Niên đứng lại. Trần Khiết Khiết vội nói: “Đâu, đúng hướng đó mà.”

Hàn Thuật nói có vẻ bực bội: “Bao lâu rồi cậu chưa đến đây thế hả? Nhà vệ sinh đó phá rồi, đang xây lại, đi ngõ ở cửa sau sân cầu số 4, đi đến cuối ngõ xuyên qua một cái cổng nhỏ sẽ có nhà vệ sinh họ đang dùng tạm của quán ăn, tớ quên không bảo cậu là sân cầu này bây giờ chẳng tiện chút nào cả.”

“Sân cầu số 4? Cửa sau… rẽ trái hay phải?” Cát Niên nhắc lại lời Hàn Thuật.

“Chỗ chúng ta đang đứng là sân cầu số 3, từ sân số 3 đi thẳng tiếp 15 mét thì sân số 4 ở bên phải! Tịch Mộ Dung không dạy cậu phương hướng à?” Hàn Thuật tở ra như một người giỏi chịu đựng đang phải chịu một chuyện không thể chịu nổi.

“Hàn Thuật, cậu không nói rõ ràng một chút được à?” Trần Khiết Khiết cau mày nói.

“Tớ đã miêu tả ngắn gon nhất có thể rồi đấy.”

Vu Vũ để vợt xuống nói: “Không sao, để tớ đi với Cát Niên.”

“Cậu biết chỗ tớ nói là chỗ nào rồi chứ?” Hàn Thuật hỏi Vu Vũ.

“Cứ đi theo lời cậu nói, chắc cũng tìm thấy thôi, không tìm được thì hỏi.”

Hàn Thuật cười rồi cúi xuống buộc lại dây giày: “Đợi hai cậu đi du lịch xong chắc cũng hết nửa thời gian thuê sân rồi,”

“Hàn Thuật, cậu đúng là chỉ biết nói thôi! Tớ đi với Cát Niên cũng được.” Trần Khiết Khiết bắt đầu khó chịu với thái độ của Hàn Thuật.

Cát Niên cảm thấy khó xử, cô chỉ muốn đi nhà vệ sinh một chút không ngờ lại gây ra một cuộc tranh luận giữa mọi người.

“Không cần đâu, không cần thật mà, tớ tự đi được rồi.” Cô chọn cách không làm phiền người khác.

Đến đây, Hàn Thuật đã buộc xong một nút thắt rất đẹp cho đôi giày của mình, cậu đứng thẳng dậy phủi tay rồi thở dài: “Thôi được rồi, để tôi dẫn cậu đi, tôi cũng đang muốn đi nhà vệ sinh. Đi thôi, đừng chần chừ nữa, đợi cậu nghĩ xong chắc tôi dài cổ ra mất.”

Nơi dứt lời cậu ta đi ra ngoài trước, Cát Niên đành đi theo. Thực ra ra khỏi cửa sau sân cầu số 3 là đến sân cầu số 4, không ngoằn nghèo như Hàn Thuật mô tả.

Lúc đầu hai người không nói gì với nhau, chỉ nhắm đích là cửa sau sân cầu số 4, vừa nhìn thấy cánh cửa, Hàn Thuật bỗng buông một câu: “Cậu thật là rắc rối.”

Cát Niên đi sau một chút, cô chỉ im lặng.

“Xung quanh sân cầu này xây dựng mấy tháng chưa xong, chẳng hiểu xây kiểu gì, tôi đã bảo Trần Khiết Khiết là có thể thuê ở chỗ khác tốt hơn, cậu ấy lại không nghe.”

Cát Niên vẫn im lặng.

“Tôi nói trước, đoạn đường tiếp theo cũng đang xây dở, đường mấp mô lồi lõm, lại vừa mưa xong, cậu đi cẩn thận đấy.”

Im lặng.

“À, cậu mặc đồ thể thao trông cũng không đến nỗi.”

Im lặng.

“Nhưng tôi thấy cậu mặc mầu hồng có lẽ hợp hơn đấy.”

Im lặng là vàng!

Cuối cùng Hàn Thuật cũng phải quay lại nhìn Cát Niên.

“Cậu nhìn lâu quá không nói được gì nữa rồi à?”

Cát Niên lập tức tưởng tượng ra một người trông giống cô lúc này, mặt mày tím tái, buồn giải đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Thực ra cô rất muốn nói, cô vốn không bao giờ nhịn ai cả, nhưng với vai trò của Hàn Thuật lúc này, cô hiểu rằng hai từ đơn giản và thông minh nhất là: “Tạm ổn.”

“Cậu vẫn còn bực chuyện hôm trước à? Cậu không đến mức nhỏ nhen vậy chứ?”

Cát Niên lắc đầu, nhưng chợt nhận ra Hàn Thuật đi hơi nhanh, có lẽ không nhìn thấy cái lắc đầu của mình, cô nói: “Không đâu.”

Cát Niên vừa dứt lời, Hàn Thuật bất ngờ quay lại, nhìn về phía Cát Niên rồi bắt đầu xắn ống quần soóc thể thao của mình lên, dần để lộ phần cơ đùi.

“Cậu làm gì vậy?” Cát Niên hốt hoảng trước hành động kỳ cục của cậu ta, đứng ngây ra không biết nên nhìn vào đâu.

“Cậu thấy chưa? Hôm đó cậu đá tôi vẫn còn tím đến hôm nay! Tối đó về nhà tôi bị đau, hỏi mẹ tôi để tìm rượu thuốc bóp, mẹ tôi hỏi bị đau ở đâu, tôi chẳng biết nói thế nào nữa.” Hàn Thuật kể lại thương tích của mình cho người bạo hành, chỉ muốn cho Cát Niên thấy tác dụng của cú dá hôm đó, cậu quên mất mình sắp xắn quần lên đến bẹn rồi.

“Đây này, đấy! Cậu thấy chưa? Tôi chẳng tức giận thì thôi… Cậu như thế là thế nào hả?” Cát Niên luống cuống nhìn lướt qua rồi lại quay đi, thái độ ngượng ngùng của cô cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Hàn Thuật, dù sao thì từ nhỏ tới giờ cậu ta cũng chưa làm chuyện này trước mặt các bạn nữ bao giờ, thực lòng cậu chỉ muốn cho Cát Niên thấy mức độn nghiêm trọng của vết thương, không hề có ý muốn đùa cợt gì cả, nhưng bây giờ cũng cảm thấy ngại quá, vội kéo ống quần xuống ngay, mặt đỏ như gấc, miệng còn lắp ba lắp bắp giải thích này nọ.

“Không cho cậu xem cậu lại tưởng mình đá vào bao cát. Tôi không phải loại người thích so đo với con gái, tiền thuốc coi như không phải việc của cậu, chuyện này xem như cho qua, cậu thấy được chưa?”

Bộ dạng ngơ ngẩn của Cát Niên làm cho Hàn Thuật vô cùng bức xúc: “Nếu cậu thấy không được thì cậu đi kiện đi, muốn thế nà