
Nam đều không chịu nổi.
Kể từ khi ngồi vào trong xe chú Đường Nghiệp, tinh thần của Phi Minh đã tốt lên trông thấy, cô bé dựa vào người cô Cát Niên mở to mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, khuôn mặt trắng bệch xanh xao cũng dần có chút sắc hồng trở lại. Xe đi qua nhà ga xe lửa, Phi Minh càng vô cùng hiếu kỳ nhìn bao người đang đi lại trên sân ga. Cô Cát Niên nói, bao người đội mưa lạnh, đội gió rét như vậy cũng chỉ vì cùng một lý do – về nhà.
“Cháu cũng có thể về nhà rồi.” Phi Minh rủ rỉ nói.
Cát Niên xoa xoa cặp má nóng hừng hực của cô bé gật gật đầu, khoảng sân vườn đổ nát bị toàn thế giới lãng quên ấy dù sao vẫn là nơi có thể thu nạp cả cơ thể lẫn linh hồn hai người, cô cũng như Phi Minh, bỗng nhiên vô cùng khao khát trở về nơi ấy.
Đường Nghiệp giúp họ bố trí ổn thoả cuối cùng mới nói: “Cát Niên, hôm nay là 30, hay là em và Phi Minh tới nhà anh cùng ăn bữa cơm tất niên đi.”
Cát Niên do dự hồi lâu.
Đường Nghiệp nói tiếp: “Không có ai đâu, anh cũng là người chỉ còn cách ‘cô gia quả nhân’ một bước nữa thôi, bà anh làm cơm ở nhà, bà cụ sợ cô đơn nên bảo anh gọi hai người đến.”
Cát Niên lo lắng thực ra không phải không có lý do, Đường Nghiệp đã là một trong số ít những người hai cô cháu cô có thể thân thiết, đương nhiên cô cũng chẳng khách sáo gì với anh, nhưng một là Phi Minh đang bị bệnh, lễ tết thế này, người trọng truyền thống một chút sẽ thấy là điềm xấu, cô không muốn thêm phiền phức cho người khác, hơn nữa tuy bà của Đường Nghiệp trước đây đối với cô rất tốt, nhưng sau những gì trải qua trong lần gặp Viện trưởng Thái lần trước, Cát Niên tin rằng quá khứ của mình đã sớm bị lộ tẩy trước bà cụ rồi, Đường Nghiệp không bận tâm nhưng không có nghĩa bà anh cũng không bận tâm.
“Tết thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, chẳng phải chỉ cốt cho đông vui thôi sao, làm mọi người thấy bớt cô đơn một chút. Tin anh đi, bà cũng biết sức khoẻ Phi Minh không tốt, bà rất thương hai cô cháu.”
“Vậy… còn Viện trưởng Thái thì sao?” Cát Niên quay sang nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Phi Minh, cô lẽ nào không muốn đem đến cho cô bé một cái Tết ấm áp, nhưng cô thật không tưởng tượng nổi bức tranh ngồi cùng bàn dùng bữa cơm tất niên với bà Thái Nhất Lâm. Viện trưởng Thái không người thân, chồng cũng đã qua đời, ngoài cậu con chồng là Đường Nghiệp bà còn có thể đoàn viên với ai trong ngày Tết này?
Đường Nghiệp cười: “Dì không ăn tất niên với chúng ta đâu, mấy ngày này dì ấy đều phải ở lại cùng các đồng nghiệp nhận nhiệm vụ trực Tết trong Viện. Dì luôn nói, chỉ cần còn một đồng chí vì công việc mà không được về nhà thì dì ấy còn kề vai sát cánh trực chiến với các đồng đội đến cùng. Anh nói thật đấy, dì anh tuyệt đối là người phụ nữ của công việc, không có chuyện gì quan trọng hơn công việc của dì ấy nữa đâu.”
Cát Niên nhớ lại búi tóc gọn gàng không một sợi bung, tấm lưng thẳng đứng cùng ánh mắt sắc như dao của bà Thái, nhưng cô vẫn băn khoăn, một người phụ nữ thật có thể coi công việc là quan trọng hơn hết thẩy được không? Hay vì người đó ngoài công việc thực ra không còn gì nữa? Bất kể thế nào, biết Viện trưởng Thái sẽ không có mặt trong bữa cơm tất niên cũng khiến Cát Niên thực sự dao động.
“Cô ơi, chúng ta đi đi, giờ cô cũng không kịp chuẩn bị thứ gì ngon nữa rồi.” Phi Minh đã không còn nhẫn nại nổi nữa, kéo kéo tay áo Cát Niên nài nỉ. Đúng là trẻ con, trong khoảnh khắc, Cát Niên thậm chí quên mất Phi Minh thực ra vẫn đang trong tình trạng không ăn nổi thứ gì.
Đường Nghiệp làm bộ không vui, “Em mà không nhận lời tới chính là coi anh như người lạ đấy.”
Cát Niên dắt tay Phi Minh cũng bật cười, “Thế thì em cũng đỡ được khối việc, làm cơm nước trước nay chẳng phải sở trường của em.”
Đã chắc chắn cùng ăn cơm tất niên với Đường Nghiệp, Cát Niên cũng không phải vội lo liệu bữa tối nữa, Phi Minh leo lên gường nằm xong, cô và Đường Nghiệp đang nói chuyện thì điện thoại anh bắt đầu đổ chuông.
Đường Nghiệp nghe điện không lâu, bước lại từ mái hiên lất phất mưa, anh nói với Cát Niên: “Bà đã có tuổi rồi, toàn sắp đồ ra dùng mới nhớ ra quên mua thứ quan trọng nhất, lần này cơm sắp bắt đầu nấu rồi mới nhớ ra mấy nguyên liệu bắt buộc vẫn chưa mua. Thế này đi, anh quay về xem bà thế nào, hai cô cháu cứ nghỉ ngơi một lúc, buổi trưa anh sẽ quay lại đón hai người.”
Cát Niên đương nhiên không có ý kiến gì. Tiễn Đường Nghiệp về xong, cô bé Phi Minh vừa nãy còn oai oái không muốn ngủ cũng đã dần dần thiếp đi, cô bèn ngồi xuống trước khung cửa sổ nhìn ra mảnh sân, nhìn những cành cây khô và lá cây tả tơi bị nước mưa quất xuống phủ đầy trên mặt sân.
“Lại một năm rồi.” Cô nói với Vu Vũ vô hình.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên trả lời cô.
Mỗi khi cô ngồi yên lặng một mình, thời gian đều trôi nhanh đến kinh người, bởi vậy Cát Niên không hề ngạc nhiên sao mười một năm đã trôi qua trong nháy mắt. Buổi trưa đã hẹn với Đường Nghiệp đến cũng rất nhanh, Cát Niên đi đánh thức Phi Minh rồi khoác cho cô bé chiếc áo bông màu đỏ, hai cô cháu cùng ngồi đợi tiếng xe của Đường Nghiệp.
Gần một giờ, Đường Nghiệp gọi điện.
Đường Nghiệp ở đầu dây bên kia lò