Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328841

Bình chọn: 9.5.00/10/884 lượt.

át thân, như thể chỉ cần thoát khỏi chiếc giường này cô sẽ có thể tạm thời tránh khỏi nỗi sợ hãi kinh hoàng. Thế nhưng chân cô vừa chạm đất, cả người đã bị một tay Hàn Thuật ấn trở lại.

Cát Niên lập tức vùi mặt xuống chăn, kinh sợ nói: “Đừng như thế, Hàn Thuật, đừng như thế, đừng như thế….”

Cô dường như chỉ nhớ có câu này, đừng như thế, cô cũng có những xấu xa trong tim, mênh mông vô tận như cơn ác mộng.

“Thế nào, thế này… hay thế này….” Hàn Thuật hỏi, giọng khàn đặc, anh biết mình giờ như một con ngựa bất kham nhất, một tên lưu manh xấu xa vô liêm sỉ, càng lúc lại càng ra ngoài kiểm soát, nhưng tim anh, tay anh, đã không còn nghe theo lý trí nữa.

Cát Niên bắt đầu giãy giụa, sự kiềm chế của anh khiến cô như con thú gắng gượng nỗ lực trước cận kề cái chết.

“Anh điên đấy à, hả? Anh còn thế này tôi hét lên đấy.” Cô thở hổn hển cảnh cáo.

“Được.” Anh đáp rất dứt khoát.

Cô sẽ không hét, nếu không đã không đợi đến lúc này. Đã gần đến giao thừa, tiếng pháo trúc dần dần nổ vang trời, cô biết tiếng hét của cô sẽ bị nhấn chìm trong cơn sóng náo nhiệt của đêm giao thừa, ngoài việc kinh động đến Phi Minh đang ngủ sẽ chẳng gọi được ai, nhưng cô tuyệt đối không mong Phi Minh chứng kiến tất cả những chuyện này.

Lý trí Hàn Thuật đã trôi dạt lên không trung nhìn bản thân đang làm xằng làm bậy. Người Cát Niên rất nóng, sức nóng này là ủi linh hồn vừa bị đông cứng của anh, anh không nhìn rõ mặt cô nhưng chắc chắn khuôn mặt ấy không thể còn lạnh như ngọc được nữa, càng không thể cứng đờ như băng phủ, cô không còn có thể thờ ơ lãnh đạm nhìn anh, cũng không thể nói “Hàn Thuật, đây là chuyện của em”, bất kể đây có phải chuyện tốt hay không, chí ít cũng là chuyện giữa “hai người họ.” Cảm giác này khiến Hàn Thuật khoái lạc điên cuồng như thể trúng độc, dù anh đang xé rách lớp lụa ôn hòa khó khăn lắm mới phủ được lên người họ, đang làm cái chuyện đến mình cũng coi thường.

Đã bao năm nay, Tạ Cát Niên là ma chướng trong tim Hàn Thuật, là nguồn nhiệt lượng bản năng anh tìm kiếm, nhưng khi lại gần, tất cả những gì anh cảm nhận được chỉ là khí lạnh.

Giờ thì cô không còn lạnh nữa rồi.

Những hạt mồ hôi đã lấm tấm xuất hiện giữa ngực Cát Niên, nhưng cô vẫn đang cố vùng khỏi mặt Hàn Thuật. Sức mạnh và móng tay cô khiến Hàn Thuật nếm được vị máu tanh từ vết thương trên mặt, anh đành phân tâm giơ một cánh tay ra áp chế, nếu không anh không hề hoài nghi mình có thể sẽ mất một con ngươi dưới tay cô.

Trong cuộc vật lộn, Hàn Thuật nắm được góc một tấm vải, nó không phải chăn, cũng chẳng thuộc ga giường, bởi anh sờ thấy những chiếc khuy.

Đó là một chiếc áo, nó không phải của anh, cũng không phải của cô, nhờ đôi mắt đã thích ứng dần với bóng tối, cuối cùng Hàn Thuật xác định được đó là một chiếc áo nam cũ nhạt màu.

Cát Niên cũng đã chú ý tới chiếc áo, cô từ bỏ việc che chắn thân thể, điên cuồng cướp lại chiếc áo. Hàn Thuật lấy sức nặng của mình đè chặt cô, giơ chiếc áo ra xa chỉ cách cánh tay cô đang ra sức cào với vài milimet.

Chỉ vài milimet, Cát Niên như quên hết Hàn Thuật đang làm trò xằng bậy trên người mình, cố với tay ra lần tìm trong đám chăn hỗn loạn, vẫn thiếu vài milimet.

“Của ai?” Hàn Thuật vùi trước ngực cô hỏi.

Anh không quên Phi Minh đã từng nhắc tới bộ quần áo nam giới trong phòng cô, lúc đó mặt Cát Niên đỏ ửng, còn lúc này toàn thân lại càng nóng như bị hấp chín.

Ngực Cát Niên phập phồng mạnh, cô vốn không thể trả lời.

Nhưng Hàn Thuật đã tìm ra đáp án trong sự mất kiểm soát của cô.

Đây là câu trắc nghiệm chỉ có một đáp án, trước sau câu trả lời vẫn chỉ có một.

Đó là Vu Vũ.

Cô gấp chiếc áo gọn gàng phẳng phiu đặt bên gối, để nó cùng mình chìm vào giấc ngủ. Có lẽ ngần ấy năm nay, đây là điểm tựa duy nhất chống đỡ trái tim cô vượt qua những năm tháng thanh xuân của một người con gái.

Hàn Thuật không biết nên kinh hãi hay thương xót, lẽ nào làm thế này cô có thể giả như Vu Vũ vẫn đang bên cạnh? Không, kể cả khi Vu Vũ còn sống, anh ta cũng chưa từng nằm thế này bên Tạ Cát Niên, Hàn Thuật có tư cách hơn bất kỳ ai để chứng thực điều này. Cô là đồ đáng thương tự lừa mình lừa người đến cực độ, nhưng lẽ nào anh khác, anh sống nhưng còn thua cả một người đã chết, không có nổi một chút thấp thỏm nhớ mong.

Quá nhiều cảm xúc dồn nén không lối thoát, vì vậy anh phẫn nộ.

Anh nghiến răng nói: “Em quên rằng Vu Vũ đã chết rồi sao?”

Mười một năm đủ để chàng trai năm đó hóa thành xương khô, Hàn Thuật muốn Cát Niên biết, anh ta đã chết rồi, vĩnh viễn không thể sống lại mà về bên cô.

“Anh ấy không chết, anh ấy vẫn luôn bên cạnh tôi!” Cát Niên cuối cùng cũng mở miệng nói, mở trừng mắt nhìn Hàn Thuật đang kề sát mình. Có thể cô không đấu nổi với Hàn Thuật, nhưng chí ít cô có thể cho anh ta biết, anh ta vĩnh viễn không thể thay thế Tiểu hòa thượng của cô.

“Anh ấy luôn ở đây, chỉ là tôi không nhìn thấy.”

Hàn Thuật cười lớn, cúi người xuống hỏi dồn: “Anh ta có nhìn thấy không? Nếu vậy giờ anh ta đang nhìn thấy chúng ta? Ở ngay cạnh chúng ta?”

Anh nghe tiếng kêu kinh hãi mà Cát Niên cố ghìm trong cổ họng, kèm đó là tiếng nấc, cô vẫn


Old school Swatch Watches