
p, chẳng làm chủ nổi bản thân. Nhưng giờ có nói gì cũng vô dụng, nếu em thật sự hận anh đến vậy, ngày mai em muốn ra sao cũng được, thế nào anh cũng nhận. Nhưng anh chỉ mong em có thể nói cho anh biết, trong lòng em, rốt cuộc anh là ai?”
Cát Niên đau khổ nhận ra mình cũng đang suy nghĩ về câu hỏi này, anh là ai? Đối với cô, Hàn Thuật là thế nào? Anh là kẻ độc ác có thể chết đi cả trăm lần, là kẻ trơ tráo mặt dày, là tên khốn xuất hiện trong suốt tuổi thanh xuân của cô, là người khách nhìn ngó số mệnh của cô, là người phá cửa bước vào thế giới đóng bụi cô đang sống, vạch trần sự yên tĩnh của cô chỉ là vì cô đơn.
Anh không phải người yêu của cô, cũng không phải khách qua đường.
Có lúc cô thà coi anh cùng loại với Lâm Hằng Quý, nhưng cô cũng biết, anh không phải Lâm Hằng Quý.
Cát Niên chưa từng nghĩ sẽ yêu Hàn Thuật, nhưng tất cả những ký ức thầm kín của cô đều liên quan đến anh. Mười một năm trước, anh ở bên cô, thanh xuân như hạt đậu khấu ráp sần, mười một năm sau, những gì đã qua chỉ như mới đêm hôm trước, bên cạnh cô lại vẫn là anh. Ai nhìn thấu nổi sự bí ẩn của số phận?
“Có lẽ em cũng biết tấm lòng anh dành cho em đã bắt đầu từ rất lâu trước đây. Anh không biết nên đối với em thế nào mới phải, cũng đã làm rất nhiều chuyện đến nay vẫn còn hối hận. Anh hối hận không thể bớt kiêu ngạo mà bày tỏ với em, anh hối hận hôm đó đã cùng em đến nghĩa trang liệt sĩ, có lẽ anh nên để em và Vu Vũ đi, hối hận sau khi xảy ra chuyện đã tin mẹ nuôi anh, anh thật ngây thơ, cứ ngỡ bà có thể khiến mọi chuyện trở nên tốt đẹp, rồi hai chúng ta sẽ có thể ở cùng nhau, càng hối hận lúc đó đã không có gan đứng ra nhận tội. Anh đã nằm mơ không dưới trăm lần để bù đắp những thiếu sót đáng tiếc ấy, nhưng vô dụng, chỉ có thể là mơ. Anh hối hận nhất vẫn là vì quá sợ hãi ngay đến vào thăm em cũng không dám, không làm gì trong suốt mười một năm nay… Nhưng chỉ duy nhất có một chuyện anh không hối hận, nói ra em muốn nghĩ thế nào cũng được, có lẽ anh thật sự là một thằng cà chớn chết không biết nhục, anh duy nhất không hề hối hận đêm đó, trong căn nhà nghỉ nhỏ ấy, anh và em… Anh biết chuyện đó không vẻ vang, chuyện đó là sai, nhưng anh không hề hối hận.”
Cát Niên rất khó nhớ lại những tình tiết đêm hôm đó, cô đột nhiên nhận ra mình hoàn toàn trái ngược với Hàn Thuật, cô thường nhớ lại những ác mộng nối gót ập đến sau khi trời sáng, bao năm sau vẫn tự lý giải từng chuyện, chỉ duy có đêm đó, cô rất ít khi nhớ lại, thậm chí là cố ý trốn tránh, như thể đó là một đoạn ký ức bị ngắt quãng.
“Em nói xem, nếu như đêm đó, anh đưa em về nhà, hoặc giả chúng ta không gặp nhau, bây giờ sẽ thế nào?” Hàn Thuật hỏi một câu hỏi nực cười.
Có thể cô sẽ tìm thấy Vu Vũ, thật sự giết chết Lâm Hằng Quý, cũng có thể sẽ tránh xa tất cả, nhìn Vu Vũ vào tù, đợi anh, hoặc cuối cùng gặp một người đàn ông khác, thuận lợi sống một đời. “Nếu như” là thứ có khả năng vô hạn, cũng là một thứ hoàn toàn chẳng có khả năng.
Cát Niên nói: “Không biết. Bất kể sống ra sao, thế nào cũng là một đời.”
Hai người mỗi người ôm một góc chăn, nằm trên chiếc giường bừa bộn, không biết cảnh này hoang đường nhường nào, cô có thể đánh anh, chửi anh, đuổi anh, dù sao làm gì cũng được, chứ không phải tiến hành một cuộc đối thoại thẳng thắn nhất kể từ khi hai người quen biết trong lúc không thích hợp nhất thế này.
Có lẽ cả hai đều cảm thấy quá mệt mỏi, cả cơ thể lẫn tâm hồn, mệt mỏi đến không còn sức lực để tiếp nhận bất cứ tình tiết kịch tính mạnh nào nữa. Thế rồi, hai người lại tiếp tục hoang đường thiêm thiếp ngủ.
Trước khi ý thức cuối cùng biến mất, người vẫn luôn kiên định tin theo chủ nghĩa duy vật như Hàn Thuật nhìn quanh gian phòng tối om, hướng về một góc tối vô hình, lòng thầm nói câu: “Xin lỗi.”
Cho anh nhìn về em 2 – chương 34
Chương 34 – Điều “nếu như” vỡ vụn
.Thực ra cô đã từng nghĩ sẽ phó thác đời này cho anh, nếu như đời này cô bắt buộc phải có một người để phó thác. Có thể yêu không đủ đậm sâu, nhưng cũng đủ ấm áp, hai người cùng hiểu nhau, cùng lượng thứ nhau, như vậy cũng đủ để nương tựa đến già.
Ngờ đâu ngay đến điều “nếu như” chưa chắc đã thành sự thật ấy cũng vỡ tan nhanh đến vậy.
.Khoảng thời gian chỉ còn cách một hai giờ nữa là trời sáng. Hàn Thuật mơ một giấc mơ rất lộn xộn, anh thậm chí mơ thấy có chiếc xe cảnh sát rú còi ầm ĩ đỗ ngoài cổng trường, anh bị mấy chiến sĩ công an nghiêm nghị chính trực bắt về quy án, xung quanh chật kín người đứng xem, mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ khinh khi, chụm đầu ghé tai bàn luận anh chắc hẳn là thằng hạ lưu vô sỉ. Có người ngất ngay giữa sân, đó là mẹ anh, còn bố anh hai mắt vằn đỏ, nếu không có người cố sống cố chết ngăn lại chắc chắn ông sẽ xông ngay lên xé nát thằng nghịch tử hủy hoại thanh danh nhà họ Hàn. Trong đám đông xô đẩy, Hàn Thuật cứ ngoái đầu lại mãi, anh chỉ duy nhất không nhìn thấy người bị hại của vụ án, ngay đến bóng dáng cô cũng không thấy, điều này khiến anh vừa lạc lõng vừa rầu rĩ, rơi vào bước đường này, tuy anh biết mình hoàn toàn chẳng oan khuất, nhưng nếu như cô có thể có mặt ở đây, dù là vui