XtGem Forum catalog
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328484

Bình chọn: 7.00/10/848 lượt.

ệc nó vừa dương dương tự đắc nói rằng Trương Lệ bị mẹ đánh đau đến nỗi không đi học được thì Trương Lệ bỗng xuất hiện trước cửa lớp với vẻ hí hửng. Phi Minh rụt rè để hai tay ra sau lưng, nhìn người mới sáng nay bị cô bé nói trắng thành đen nhận làm bố đang từ từ tiến gần về phía mình, ko biết phải làm gì nữa.

Tất nhiên, Phi Minh hoàn toàn không thể nhận ra rằng trong thâm tâm Hàn Thuật cũng đã nghĩ rất nhiều, đối diện với một cô bé xa lạ có khả năng chính là con gái mình thì câu đầu tiên nên nói là gì đây.

“Chú cược là sáng hôm qua cháu đã nhìn thấy chú ở cửa nhà cháu, cháu nấp sau tấm rèm cửa đúng không?” Hàn Thuật quỳ một chân xuống để tầm mắt ngang với cô bé, anh thật sự không biết một đứa bé tầm mười tuổi thì sẽ lớn thế nào, nhưng anh cũng bất giác nhận ra cô bé này có vẻ hơi gầy gò ốm yếu, giá như cô bé lớn lên trong một gia đình hạnh phúc no đủ có cả bố cả mẹ có lẽ sẽ khỏe mạnh hơn hiện giờ.

Chú ấy quả nhiên biết mình nhìn trộm chú ấy, thế nên chắc chắn cũng biết mình đem chú ấy ra để lừa các bạn! Mặt Phi Minh dần đỏ ửng lên, hai tay nắm chặt quả cầu lông sau lưng, miệng yếu ớt phản bác lại một câu: “Không phải cháu nhìn trộm, chỉ…chỉ là nhìn một cái, cô Cát Niên cũng biết mà.”

“Mẹ cháu, à không, ý chú là cô của cháu có nói với cháu chú là ai không?” Hàn Thuật thực sự

muốn biết Cát Niên sẽ giải thích cho cô nhóc này thế nào về việc sáng hôm qua nhưng anh lại cảm thấy bản thân thắc mắc vấn đề này có chút buồn cười, may mà đối phương chỉ là một cô nhóc.

Phi Minh nghĩ lại một lúc liền nói: “Cô nói chú chính là một con người.”

Nụ cười của Hàn Thuật có chút cứng nhắc, anh oán thầm Tạ Cát Niên cả vạn lần. Cô này thật là biết lừa trẻ con, anh tất nhiên là một con người, không lẽ, trong mắt cô, anh chỉ là một cơ thể biết đứng thẳng và đi bằng hai chân, chỉ thế thôi sao?

“Cô của cháu còn nói gì về chú nữa?” Anh lại tiếp tục cười híp mắt hỏi.

Phi Minh lắc đầu, có đánh chết cô bé cũng không bao giờ chủ động nói ra, cô còn nói rằng: “Chú ấy không phải là bố của cháu.”

“Thật sự không có sao?” Hàn Thuật có chút chạnh lòng. Nhưng ít nhất Tạ Cát Niên cũng không nói trước mặt con bé rằng anh là người xấu, thế nên anh liền mặt dầy nói: “Thực ra là thế này, chú là bạn cũ của cô Tạ.”

Nhưng Hàn Thuật không thể ngờ rằng tính cảnh giác của trẻ con bây giờ lại cao đến vậy.

“Chú là bạn cũ của của cô cháu, vậy tại sao cháu chưa bao giờ gặp chú nhỉ? Cháu hỏi chú, cô cháu nhóm máu gì, thuộc chòm sao nào? Cô cháu thích màu gì nhất, thích ăn quả gì nhất, thích xem phim gì nhất?”

Hàn Thuật tất nhiên không thể thừa nhận rằng anh hoàn toàn không biết chút gì về những vấn đề này, nhưng anh tự tin là mình có thể thuyết phục một cô bé.

“Chú và cô cháu đã nhiều năm không gặp rồi, vì thế cháu chưa từng gặp chú, hơn nữa trước đây chú chưa từng biết mấy chuyện nhóm máu hay sao gì đó đâu.”

“Nói dối, cô cháu bảo từ bé cô đã biết xem sao chiếu mệnh rồi.”

“Ờ ờ, chú biết họ tên đầy đủ của cô cháu, cô cháu là Tạ Cát Niên.” Anh vắt óc suy nghĩ xem anh còn biết gì về Tạ Cát Niên nữa nhỉ. “Cô cháu có phải là tốt nghiệp trường Trung học số 7 của thành phố không? Chú và cô ấy học cùng trường cùng khối. Cô ấy dạy cháu chơi cầu lông phải không? Trước đây bọn chú cũng từng đánh cầu lông với nhau nữa đấy.”

“Cô cháu từ trước đến nay chưa bao giờ chơi cầu lông cả.”

“Ờ ờ, ông ngoại cháu vốn là lái xe của Viện Kiểm sát Thành phố, điều này không sai chút nào phải không?”

“Ông ngoại? Cháu không có ông ngoại.”

“Ý chú là bố của cô cháu.”

“Ồ, ông nội cháu á. Cháu từng gặp qua một lần, cô nói ông hay ngồi đánh cờ trước cổng nhà.”

Hàn Thuật cảm thấy mình buộc phải tung ra con át chủ bài rồi, mặc dù anh vốn không hề nghĩ rằng bản thân mình lại rơi vào tình cảnh khó xử này. Anh lấy ra huy hiệu kiểm sát của mình rồi nói: “Cháu xem, chú là một cán bộ kiểm sát, cán bộ kiểm sát nhân dân thì không thể lừa dối nhân dân được.”

Phi Minh tỏ ra nghi ngờ cầm lấy huy hiệu cho hình Thiên An Môn và ngôi sao năm cánh rồi hỏi: “Cán bộ kiểm sát là làm gì ạ?”

“Cán bộ kiểm sát…cán bộ kiểm sát là giám sát và điều tra những người xấu.” Hàn Thuật không biết con bé có hiểu hay không nữa.

Không ngờ chiếc huy hiệu kiểm sát trong tay Phi Minh bỗng trở nên nóng như lửa, con bé nhanh chóng dúi trả lại Hàn Thuật, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc lo sợ: “Cô cháu không phải người xấu, cô đã thay đổi rồi, cô sẽ không làm những việc xấu nữa đâu.”

Hàn Thuật cảm thấy mình thất bại nặng nề, sự thật là con bé cũng biết những việc đã qua của Cát Niên và còn cảm thấy bất an nữa, điều đó khiến cho lòng anh cảm thấy xót xa, anh cúi đầu, dùng hai bàn tay ôm lấy mặt mình.

Anh tưởng rằng đứa trẻ vốn đã chẳng tin tưởng gì anh cho lắm sẽ bỏ đi, nhưng lúc anh bỏ tay xuống, cô bé vẫn chỉ đứng cách anh có một bước chân, say sưa nhìn anh, ánh mắt đó rất chăm chú, thậm chí ẩn chứa một ước nguyện mơ hồ gì đó nữa.

Không biết Tạ Cát Niên mấy năm nay có thêm một đứa trẻ thì sống thế nào? Anh nghĩ đến đây cũng đã thấy vất vả rồi, tại sao cô lại không nhận thấy chút gì về điều đó nhỉ?

“Có thể nói cho