Snack's 1967
Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Cho anh nhìn về em – Tân Di Ổ

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328493

Bình chọn: 7.00/10/849 lượt.

chú biết tên của cháu không cô bé?” Hàn Thuật đã từ bỏ việc cố gắng chứng minh thân phận của mình, đột nhiên anh chỉ muốn biết hai người bọn họ sống có tốt không.

Cô nhóc chớp mắt, sự cảnh giác dường như đang biến mất, “Phi Minh, tên cháu là Tạ Phi Minh.”

Hàn Thuật cười và nói: “Chú là Hàn Thuật, tên của cháu rất đặ biệt đấy, có phải do cô cháu đặt cho cháu không?”

“Cháu không biết, nhưng cháu nghĩ là do bố cháu đặt cho cháu.”

“Cô cháu có nói về bố cháu với cháu không?”

“Cô luôn nhắc đến bố Tư Niên nhưng cháu biết bố Tư Niên không phải bố đẻ của cháu, sẽ có một ngày nào đó cháu tìm được người bố thật sự của cháu.”

Hàn Thuật nghe cô bé nói như đọc khẩu lệnh xong bèn hỏi: “Cháu có bao giờ nghĩ xem bố cháu là người như thế nào không?”

Phi Minh ngượng ngùng lắc đầu. Hàn Thuật cố kìm nén mong muốn được đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô bé và nói với nó rằng: “Bố chính là bố của con đây.” Anh là một người lớn, là người có khả năng khống chế tình cảm bằng lý trí, làm gì cũng không thể kích động như thế được, cũng không thể không nghĩ đến hậu quả, tuy rằng anh vừa điều tra ra được một chuyện rất kì lạ.

Qua người quen, Hàn Thuật tìm hiểu được về Tạ Cát Niên ở nhà tù mà cô đã chịu án trước kia. Mấy tháng đầu sau khi vào tù, cô bị một trận ốm dài hành hạ, nhưng hồ sơ trong tù lại viết rất mơ hồ về bệnh tình của cô, tuy chỉ với vài tháng đó không đủ để cô sinh ra một đứa bé, nhưng bên trong ắt hẳn phải ẩn chứa nội tình gì đó – nhà tù vốn là một xã hội phức tạp thu nhỏ, chuyện gì cũng có thể xảy ra ở đây. Bệnh nặng vài tháng cũng có thể viết là không rõ nguyên nhân gây bệnh, vậy thì giả dụ việc cô ta mang thai rồi trốn tránh khỏi việc kiểm tra sức khỏe trước khi vào tù và cuối cùng sinh ra một đứa con thì cũng không phải là điều gì hoang đường cho lắm. Có lẽ việc xảy ra vào năm đó căn bản không phải là việc anh có thể lường trước được, nếu thật như vậy, anh thực sự không biết bản thân mình phải làm gì mới có thể bù đắp được cảm giác nuối tiếc và tội lỗi trong lòng.

Anh không muốn cô bé nhận thấy tâm trạng u ám của mình, gắng lấy lại tinh thần, rồi nhanh chóng đổi đề tài bằng giọng nhỏ nhẹ:

“Lúc nãy chú thấy cháu đánh cầu lông, dáng đánh cầu của cháu giống y như chú hồi xưa.”

“Chú cũng thích đánh cầu lông ạ?” Việc cùng chung sở thích đã thu hẹp lại khoảng cách giữa Phi Minh và Hàn Thuật.

“Chú chơi cũng không tệ, có lẽ hôm nào đó chú cháu mình ‘giao lưu’ một chút nhỉ.”

“Được ạ, à không được.” Khuôn mặt Phi Minh chợt chùng xuống, “Vợt của cháu đều hỏng cả rồi, không biết cô Cát Niên có mua cho cháu cái mới hay không nữa, hai tiết cuối của chiều thứ Sáu tuần sau là giờ học năng khiếu, cháu ở trong đội cầu lông, bây giờ cháu đang không biết làm thế nào đây.”

“Sẽ ổn cả thôi.” Hàn Thuật an ủi cô bé, “Chú đoán là cháu đang học lớp 4A1 trường tiểu học Kiến Tú Lộ phải không?”

“Sai rồi ạ, cháu học lớp 4A2 trường Đài Viên Lộ cơ.” Phi Minh cười, vui vẻ sửa lại lỗi sai quá rõ ràng của Hàn Thuật.

“Ồ…lớp 4A2 trường tiểu học Đài Viên Lộ.” Hàn Thuật như chợt vỡ lẽ lặp lại một lần nữa.

“Một ngôi trường rất tồi tàn đúng không?” Cô bé chợt ủ rũ vì ngôi trường của mình, căn cứ theo nơi cư trú, cô bé bị phân vào trường Đài Viên Lộ, ngôi trường với các thiết bị giảng dạy sơ sài, học sinh đa phần đều là con em công nhân và người làm thuê ở vùng giáp ranh giữa thành phố và nông thôn. “Chú học cấp Ba tại trường Trung học số 7, trường Trung học số 7 là trường cấp Ba tốt nhất thành phố, cháu đoán trường tiểu học của chú cũng là trường điểm nhỉ.”

“Ừ, trường tiểu học của chú là trường tiểu học trực thuộc trường Trung học số 7.”

“Cháu biết ngay mà.”

Hàn Thuật cười: “Cháu chắc chắn không biết quãng thời gian học tiểu học của chú nhạt nhẽo thế nào đâu, chú lên lớp Sáu, một nửa các bạn trong lớp chú đeo kính cận, thật là vô vị. Lúc đó chú rất hy vọng giờ học ngoại khóa có thể được chơi cầu lông giống như cháu, còn nữa, trường tiểu học Đài Viên Lộ là trường nội trú đúng không? Ồ, thật là thú vị đấy, hồi xưa chú luôn mong muốn được sống cuộc sống tập thể ở trong trường, chú thật sự ngưỡng mộ cháu đó.”

“Thật không ạ?” vẻ ủ rũ của cô bé đến nhanh mà đi cũng nhanh. “Chú sẽ đánh cầu lông với cháu thật chứ?”

“Tất nhiên rồi, chú sẽ dạy cho cháu tuyệt chiêu lợi hại nhất của chú vì cháu là…Bây giờ cháu đã chơi rất tốt rồi, cháu còn có năng khiếu nhiều hơn chú hồi đó. Nhưng mà trước đây cô cháy không bao giờ chịu thừa nhận trình độ đánh cầu lông của chú cao hơn cô ấy, thế cho nên, việc chú dạy cháu đánh cầu lông, bao gồm cả cuộc nói chuyện ngày hôm nay nữa có thể coi là bí mật giữa hai chú cháu mình được không…Không phải cháu vẫn còn bé đến nỗi không giữ nổi bí mật gì đấy chứ?”

“Sao lại thế được ạ, đây là bí mật của chú cháu mình chứ!”

Tối hôm đó, Phi Minh mơ thấy, cô bé giống như người trong bức ảnh của cô Cát Niên, khua múa chiếc vợt của mình đứng trên bục nhận giải, ở dưới khán đài là tiếng hoan hô vang dội, bố mẹ đẻ của cô bé tự hào đứng ngay ở hàng đầu tiên cổ vũ cho cô, trên khuôn mặt họ rạng rỡ nụ cười sung sướng và tự hào. Vậy mà khi