Chờ em lớn được không?

Chờ em lớn được không?

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324023

Bình chọn: 8.5.00/10/402 lượt.


“Không…có.” Cô hít hai hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho nghe rất bình tĩnh. “Em còn có việc, hôm khác nói chuyện sau.”

Cô dập điện thoại, chui người vào trong chăn khẽ nghẹn ngào.

Nếu đã lựa chọn phải đi, vì cớ gì vẫn còn muốn đối xử tốt với cô như vậy?

Suy cho cùng anh có biết hay không, việc hành hạ người nhất trên đời chính là cái dạng như anh vậy, hết lần này đến lần khác thay đổi thất thường.

Điện thoại vang lên lần nữa, cô đứng dậy tiếp máy: “Em không cần anh quan tâm đến em! Không có anh ở đây, em sống rất tốt, ăn ngon ngủ kỹ…”

“Anh rất nhớ em!”

“…” Cô đã quên phải nói gì kế tiếp.

“Không nhìn thấy em, anh ăn không ngon, ngủ không tốt, nhiều thứ không tốt khác lắm.”

“Thật sao?” Mạt Mạt hoài nghi hỏi

Anh mỉm cười, giọng nói anh tràn ngập ý cười: “Thật mà, em gả cho anh đi.”

Cô lấy tay lau khô nước mắt, tâm tình trở nên sáng sủa hơn. “Khi nào?”

“Chờ khi em lớn lên.”

Cô biết anh lại lừa cô. Mỗi lần cô tức giận không để ý tới anh, anh đều nói những lời này. Tuy cô vừa nghe thấy những lời như thế liền biết là giả nhưng cũng vui vẻ đến ngây ngất, hoàn toàn quên mất vì sao mình lại tức giận, ngơ ngẩn mơ ước về đám cưới tương lai của họ.

“Anh đưa em đi Hy Lạp, được không?”

“Hy Lạp? Em nghe nói kết hôn ở đó có thể được sự chúc phúc của Athena, hai người sẽ yêu nhau trọn đời, vĩnh viễn không xa rời nhau.”

“Athena là nữ thần trí tuệ, không phụ trách chuyện này đâu. Thần tình yêu là Aphrodite cơ mà.” An Nặc Hàn sửa lại.

“Em mặc kệ, em chỉ thích Athena!”

“Được! Nghe theo em, cái gì cũng nghe theo em.” Anh cười hỏi: “Vẫn giận anh sao?”

“Giận gì cơ?”

“Không giận là tốt rồi, đi ngủ sớm một chút đi, đêm mai anh sẽ gọi lại cho em.”

“Được! Anh Tiểu An, tạm biệt!”

“Ngủ ngon!”

Buông điện thoại trong tay, cô vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng bỏ nhà trốn đi Hy Lạp.

Trong giấc mơ, dưới tán cây ngô đồng, bóng nắng loang lổ, anh nắm tay cô đi trên con đường rợp bóng mát, vào một nhà thờ cổ kính.

Anh thề nguyền dưới tượng thần Athena, sẽ mãi mãi yêu cô…

Buông điện thoại trong tay, anh đã mơ về một tương lai…

Anh nắm tay cô, không hề tách rời, cho dù anh không yêu cô, anh cũng phải chăm sóc cô thật tốt, cả một đời.

Chương 10: chờ em lớn được không ?

Sau ngày đó, bệnh của Mạt Mạt hồi phục rất nhanh.

Cảnh giới cao nhất của nỗi nhớ một người không phải là xuân hạ thu đông đều lấy nước mắt rửa mặt, mà là lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm những lời dặn dò của người ấy, chăm sóc tốt chính mình. Mỗi ngày xuống tầng, cô nhớ trước hết phải buộc chắc dây giày, mỗi khi tắm, cô đều không quên đặt khăn mặt trong tầm tay…

Cô khiến cho mỗi ngày của mình đều trở nên phong phú, nói một cách chính xác, dốc hết khả năng mà tiêu phí thời gian.

Đọc sách, đánh đàn, ca hát, khiêu vũ, đánh tennis, hàng đêm trước khi đi ngủ cô còn ngồi đọc lịch sử Trung Hoa, bởi vì trên TV nói đọc lịch sử Trung Hoa sẽ làm người ta trưởng thành, trở nên chín chắn và lý trí hơn.

Không đọc lịch sử Trung Hoa thì không biết, hóa ra cuộc đời con người tràn đầy bi kịch, cô thật sự được sống trong cuộc sống hạnh phúc nhất.

Thời gian cứ như thế trôi qua nửa năm, đồng thời với việc thành tích của cô tăng lên theo đường thẳng, cân nặng giảm xuống theo tỉ lệ thuận.

Hơn mười tuổi là lúc một cô bé dậy thì. Suy dinh dưỡng nhẹ, nhịp điệu cuộc sống quá tải, hơn nữa cơ thể cao lên với tốc độ kinh người, nửa năm ngắn ngủi thôi mà cô bé Mạt Mạt có khuôn mặt tròn tiêu chuẩn như compa quay kia đã trở thành trở nên thon gọn, eo từ một thước chín cũng giảm xuống một thước bảy, ngay cả bàn tay nhỏ mũm mĩn cũng biến thành những ngón tay ngọc thon dài.

Sau khi vào trường trung học tốt nhất thành phố, không ai cười cô không gả đi được nữa, dần dần cô học được cách hòa đồng với những người khác ngoài An Nặc Hàn, học được cách quan tâm rằng ngoại trừ An Nặc Hàn thì bên cạnh mình vẫn có những người khác, cô kết bạn với rất nhiều bạn bè mới.

Có nam sinh, có nữ sinh, có người Trung Quốc, cũng có người Australia.



Một ngày sau khi tan học, Mạt Mạt đi tới phòng múa ôn lại động tác tách chân.

Nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng, cô bám lấy tay vịn, hai chân xoạc ra, từ từ ngồi xuống.

Khi Mạt Mạt còn bé đã từng học múa nhưng không liên tục, sự mềm dẻo của cơ thể cũng có thể miễng cưỡng tạm chấp nhận được, có mỗi động tác này cô luyện tập nhiều lần, luyện rất lâu rồi mà vẫn chưa làm được.

“Mạt Mạt, cẩn thận một chút, đừng có xoạc rộng quá làm chân bị thương.” Đàn chị cũng đang luyện nhảy với cô có lòng nhắc nhở. Đàn chị này tên là Tô Việt, sinh ra tại Hàng Châu, mỹ nhân xứ Giang Nam chính gốc, không chỉ trông xinh đẹp mà cá tính cũng cực kỳ tốt.

“Không sao, em tin rằng em nhất định có thể làm được.” Cô tiếp tục thử, đau đến nỗi môi trắng bệch.

“Nóng vội luyện tập làm sao được, dục tốc bất đạt!” Tô Việt giơ cao chân, cơ thể mềm dẻo uống thành một đường cung duyên dáng. “Hơn nữa chỉ cần vững tin, nhất định có thể thành công.”

“Tựa như tình cảm, muốn từ từ tập thành thói quen, phải bồi dưỡng dần dần. Không được phép nóng ruột, cũng không thể từ bỏ.” Mạt mạt cười


Lamborghini Huracán LP 610-4 t