Insane
Chờ ngày mưa rơi

Chờ ngày mưa rơi

Tác giả: Hải Vũ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326614

Bình chọn: 8.00/10/661 lượt.

sống và thế giới thanh bình trong màn ảnh nhỏ ấy là hai thái cực trái dấu hoàn toàn. Anh đâu thể làm gì ngoài việc cắn răng chấp nhận tất cả.

Mặc dù không muốn, nhưng Đăng vẫn phải đắng lòng buông bỏ chiếc điện thoại, thẫn thờ bước vô với sự kìm kẹp của viên cảnh sát, bỏ lại giọng nói thật lòng nhưng nghẹn ngào đang cố gắng hét thật to từ phía sau.

– MINH ĐĂNG! NẾU ANH MUỐN, TỪ GIỜ TÔI SẼ QUAY CLIP VÀ MANG ĐẾN ĐÂY THƯỜNG XUYÊN CHO ANH XEM. HÃY NHỚ! NGOÀI KIA LUÔN CÓ NHỮNG NGƯỜI SỐNG VÌ ANH ĐẤY!

Và sự cố gắng của Bảo Duy đã không phụ cậu khi lời nói chân tình ấy đã lọt vào tai của kẻ đang đi vào bóng tối. Bỗng chốc, cổ họng Minh Đăng nghẹn đắng đầy ứ xót xa, cố nuốt những thứ gọi là nhớ thương vào tận sâu đáy lòng, Đăng nhắm mắt rồi tiếp tục bước đi trong bóng tối ngục tù với bộ dạng thất thần.

Thiên Thy của anh. Tình yêu của anh. Đã hi sinh vì anh quá nhiều… Vậy mà anh nào có hay biết.

Trở lại phòng giam với đầu óc ngập tràn hình ảnh của người con gái ấy, Minh Đăng thẫn thờ đi đến chỗ ngồi thân quen của mình, nhưng chưa kịp ngồi xuống thì đám tù nhân khác lại đến bên kiếm chuyện với anh.

– Đại ca, tiếp tục chứ hả? Lúc nãy đại ca nói hôm nay phải lấy máu nó lau sàn cơ mà.

– Thôi! Dừng lại đi. Mất hửng rồi. Hôm khác đi.

Sau khi nhận được mệnh lệnh của gã đầu trọc, bọn chúng chán nản tản ra để Minh Đăng trở về chỗ ngồi thân quen. Anh khom lưng vờ ngồi xuống. Nhưng chỉ vài giây sau tất cả đều vội vã quay lại và ngạc nhiên hết sức vì những điều đang xảy ra trước mắt.

“CỘP”

“XOẸT”

Âm thanh thứ nhất là do cái đầu của lão đầu trọc bay thẳng vào tường bởi cú đá nhanh như chớp của ai đó.

Âm thanh thứ hai là tiếng con dao bật ra khỏi vỏ, sáng lóe nhờ những tia nắng ít ỏi phản xạ.

Và chủ nhân của những hành động đáng sợ đó không phải ngoài ai khác, mà chính là kẻ bọn chúng đã đè ra ức hiếp chỉ nửa giờ trước đó.

Cái vật sáng lóe bằng kim loại lạnh ngắt ấy đang được Minh Đăng kề sát vào cổ tên đại ca hóng hách. Đôi mắt café cũng toát ra những tia nhìn lạnh lẽo, bức người đáng sợ không kém gì con dao sắc nhọn kia. Những lời nói cay độc cũng bắt đầu được nhả ra qua từng kẽ răng.

– Nghe cho rõ đây, thằng đầu trọc, cả bọn bay nữa. Đừng thấy tao ít nói mà làm tới. Một tháng qua là thời gian tao thử lòng bọn bay, nhưng chỉ toàn một lũ thối nát, đần độn. Tao không cần biết tụi bay giết bao nhiêu mạng người ngoài kia, nhưng cứ đụng đến tao như một tháng qua xem, người của tao sẽ không để cho bọn bay yên đâu. Tất cả đều có tai mắt hết đấy.

– Mày có biết mày đang hù ai không hả thằng nhãi? – Bọn đàn em hốt hoảng nhìn đại ca đang chảy toát mồ hôi nhưng vẫn cố tỏ ra không sợ.

– Hù ư?

Minh Đăng nhếch miệng, rồi sau đó dí sát con dao vào cổ tên đại ca, từ từ cứa một đường nhỏ khiến dòng máu nóng hổi của hắn bắt đầu tuôn ra, chảy dài xuống ngực. Đôi mắt hắn trở nên điên loạn vì tức, vì đau. Đám đàn em thì hoảng sợ thực sự và cũng điên loạn theo khi hai con ngươi trong mắt chúng hằn lên những tia đỏ, nhưng không thể làm gì được.

Dòng máu nóng đỏ vẫn không ngừng tuôn ra, thấm đẫm lớp áo tù của gã, nhưng mũi dao nhọn vẫn cứ tỉ tê tiếp tục rê dài xuống cổ hắn.

– Nếu muốn mở rộng tầm hiểu biết, lũ đần tụi bay cứ ra hỏi mấy thằng cốm xem tao là ai ở ngoài kia? Từ trước đến nay tụi bay có thấy thằng nào không có thế lực chống đỡ đằng sau mà dám cầm dao rạch cổ thằng này như tao không?

Minh Đăng vẫn giữ nguyên ánh nhìn sắc lẹm cùng giọng nói đanh thép, cánh tay cầm dao vẫn không dừng lại hành động đáng sợ là rạch một đường dài đến cánh xương đầu vai của hắn, rồi dừng lại ở đó. Một đường dao dài nhưng không sâu.

– Tao lập lại một lần nữa. Nếu còn đụng vào tao, thì đừng có trách tại sao không có ngày ra tù. Nhớ những gì tao vừa nói không? Hả?

Minh Đăng xoáy sâu đôi mắt đáng sợ vào kẻ đối diện như muốn nghiền nát hắn ra thành trăm mảnh. Chính vì thế mà hắn chỉ biết câm lặng nhìn anh trong đau đớn và bất lực. Anh có ác quá không khi vừa rạch cổ vừa bắt hắn nói?

– Sao không trả lời? – Mũi dao ấn sâu hơn một li vào cổ hắn.

– N…h…ớ.

– Ăn nói trống không ngang hàng như thế à? – Đôi mắt bắn ra những tia nhìn sắc ác hơn.

– D…ạ…n…h…ớ

Mũi dao nhọn hoắt cuối cùng cũng rời khỏi da thịt của lão đại ca đầu trọc. Thứ kim loại đáng sợ ấy đã không còn bắn ra những tia sáng sắc nữa vì đã nhuốm màu máu đỏ tươi, nhỏ từng giọt xuống đất. Nhưng sau đó đã được Minh Đăng thản nhiên chùi sạch sẽ bằng mặt áo trong.

– Tốt. Nếu từ đầu ngoan ngoãn mạnh ai nấy sống thì đã chẳng có ngày hôm nay.

Nhếch môi giễu sự khuôn mặt cắt không còn giọt máu của gã, Minh Đăng đứng lên về chỗ ngồi thân thuộc của mình. Trước khi ngồi xuống, anh còn lia mắt nhìn khắp phòng như một lời cảnh cáo ngầm định.

Một khi bị đẩy vào đường cùng, con người ta sẽ trở nên đáng sợ như thế đấy.

Trên tay vẫn giữ nguyên con dao sắc lẹm, thứ mà anh đã vô tình nhặt được trong một lần lao động ngoài trời, rồi cất giấu nó kĩ càng vào giỏ đồ riêng theo quán tính nhưng chưa bao giờ Đăng nghĩ sẽ dùng nó để cứa cổ người khác như khi nãy.

Lúc này Minh Đăng mệt mỏi ngồi tựa lưng vào tườ