
ng. – nó quay mặt đi rồi cất bước.
– Để anh cùng em ra. – hắn chạy theo.
\”Để rồi xem. Sau này cô sẽ có thể thế nào? Tôi chưa có tha cho cô đâu – đồ yêu tinh\” – Mĩ thầm chửi.
– Khó đấy chị yêu. Dù chị có làm gì đi nữa thì phải qua nhiều người đánh giá đấy – giọng Tuyết vang lên sau cánh cửa của một căn phòng khác.
Hắn và nó đi ra ngoài. Ở đây đang rất náo nhiệt, những lời chúc phúc cho đôi bạn trẻ ở khắp mọi nơi.
– Khoát tay anh nhanh. Bố mẹ anh với em kìa. – hắn mở lời.
– Không thích.
– Thế em có thích bây giờ làm cô dâu chú rể luôn không?
– Rồi thì khoát. Lắm chuyện. Nhưng nên nhớ là tôi tha thứ nhanh cho anh vậy đâu dù sự thật đã phơi bày nhá.
– Sao lại thế chứ?
– Không nói. Tự biết tự sửa. – giọng nó thích thú.
– Trẻ con – hắn mắng yêu rồi đưa tay lên nhéo mũi nó.
– Đáng ghét. – nó cười – nụ cười mà hắn luôn chờ mong.
Cả hai tiến vào, trái tim mỗi người đều có sự nhẹ nhõm, vui vẻ hơn…
Chương 14
Hắn kéo nó đến chỗ chuẩn bị của cô dâu chú rể trong nhà hàng đó.
– Bỏ ra. Anh làm cái quái gì thế? – nó gắt lên.
– Im lặng! – hắn nói đủ cho nó nghe.
Nó mặc kệ, cần gì phải im. Đã thế càng nói. Nó cố vùng tay hắn ra nhưng làm thế thì hắn càng cầm chặt hơn. Đến nơi, nó thấy Mĩ đang đứng ở đó. Hắn kéo nó đến trước mặt Mĩ rồi nói:
– Em giải thích cho Mai hiểu đi Mĩ. – hắn có chút tức giận.
– Giải thích gì cơ chứ? – nó quát hắn.
– Chị…chị Mai ạ! Em…em xin lỗi chị. Chẳng là hôm đó em bị cứa vào tay đau quá nên là mới ôm anh ấy thôi. Em xin lỗi vì đã làm chị hiểu lầm. Chị tha lỗi cho em đi.
– … – nó chẳng nói lên lời.
– Thấy chưa? Anh bảo mà. – hắn thở phào nhẹ nhõm.
Mĩ tức điên lên được. Nếu không phải hôm đó hắn như vậy thì cô cũng chẳng phải làm như thế này…
Hôm đó.
– Anh gọi em ra đây có chuyện gì hả? – Mĩ hớn hở khi Nam gọi cô ra vườn sau nhà.
– Em tại sao làm như vậy? – hắn có chút không hài lòng.
– Làm gì cơ ạ? – Mĩ đáp hồn nhiên.
– Vụ hôm nọ, em ôm anh làm Mai hiểu lầm. Em sao không giải thích cho cô ấy?
– À…à. Cái vụ đó thì em nghĩ chị ấy không giận nữa chứ. Mới cả anh yên tâm, chị ấy bỏ qua ngay ấy mà. – cô cười trừ.
– Em hãy xin lỗi cô ấy vào ngày mai – ngày cưới của Phong Huyền. Nếu không ta không phải là anh em gì cả.
– Anh à…
– Đừng nói nhiều. Mai đợi em ở chỗ trang điểm cô dâu lúc họ lên bắt đầu đám cưới.
Nói xong hắn đi vào nhà, để lại Tuyết vẫn đứng ở đó.
“Chết rồi. Bực mình mà. Sao lại phải xin lỗi cô ta chứ? Nhưng không xin lỗi thì kế hoạch của mình sẽ ra sao?” – Mĩ thầm nghĩ mà lòng ấm ức.
Hiện tại.
– Tôi cần ra ngoài để chúc phúc cho Huyền và Phong. – nó quay mặt đi rồi cất bước.
– Để anh cùng em ra. – hắn chạy theo.
“Để rồi xem. Sau này cô sẽ có thể thế nào? Tôi chưa có tha cho cô đâu – đồ yêu tinh” – Mĩ thầm chửi.
– Khó đấy chị yêu. Dù chị có làm gì đi nữa thì phải qua nhiều người đánh giá đấy – giọng Tuyết vang lên sau cánh cửa của một căn phòng khác.
Hắn và nó đi ra ngoài. Ở đây đang rất náo nhiệt, những lời chúc phúc cho đôi bạn trẻ ở khắp mọi nơi.
– Khoát tay anh nhanh. Bố mẹ anh với em kìa. – hắn mở lời.
– Không thích.
– Thế em có thích bây giờ làm cô dâu chú rể luôn không?
– Rồi thì khoát. Lắm chuyện. Nhưng nên nhớ là tôi tha thứ nhanh cho anh vậy đâu dù sự thật đã phơi bày nhá.
– Sao lại thế chứ?
– Không nói. Tự biết tự sửa. – giọng nó thích thú.
– Trẻ con – hắn mắng yêu rồi đưa tay lên nhéo mũi nó.
– Đáng ghét. – nó cười – nụ cười mà hắn luôn chờ mong.
Cả hai tiến vào, trái tim mỗi người đều có sự nhẹ nhõm, vui vẻ hơn…
Chồng hờ ới! Vợ yêu chồng rồi đấy! – Chương 15
Chap 15: Sự thật phơi bày. Tất cả bắt đầu trở lại.
Hôm sau, buổi sáng Mĩ dậy thật sớm.Cô đến nhà của nó để gặp bố “của mình”.
Đứng trước cánh cổng của căn nhà biệt thự ở ngoại ô, Mĩ quan sát và suy nghĩ. Nhà ở nơi này vừa yên tĩnh vừa bình yên nên tốn rất nhiều tiền.
Cô nhếch mép cười. Nhanh bước chân tiến vào cánh cửa.
“Cô gái, cô tìm ai?” – vị quản gia bước ra cúi đầu chào hỏi.
“Chào bác. Cháu muốn tìm ông Vương. Ông ấy liệu đã dậy và có thể gặp tôi?” – Mĩ đáp lời.
“Vậy cô đợi ở đây để tôi lên thông báo. Xin hỏi tên của cô là?.”
“Cứ gọi tôi là Mĩ. Mong bác nhanh cho.”
Nghe vậy, vị quản gia lên thẳng phòng của bố nó.
Một lúc sau, vị quản gia mời Mĩ vào nhà, lên phòng của ông.
“Cốc! Cốc! Cốc” – Mĩ gõ cửa.
“Mời vào” – ông Vương lên tiếng.
Mĩ mở cửa ra. Người đàn ông này là bố cô sao? Ông ta có vẻ đã ngoài 50 rồi vậy mà vẫn cắm cúi làm việc mà không nghỉ ngơi. Quả là người của nhà họ Vương.
“Bác khoẻ chứ? Bác Vương? Hay cháu nên gọi bác là bố nhỉ? Vậy mới đúng chứ, bố yêu nhỉ!” – Mĩ nhếch môi.
Nghe thấy Mĩ gọi mình là bố, ông Vương mới ngẩng đầu lên.
“Cô là ai? Sao lại gọi tôi là bố?” – ông tự nhiên cảm thấy có chút không lành ở người con gái này.
“Haha. Bố ơi, bố gian díu với mẹ của con mà sao quên nhanh thế? Con là con gái của bố đây mà. Chẹp. Một trong những người nổi tiếng trong giới tài chính thì bộ óc luôn phải sáng suốt và minh mẫn, sao bố lại có vẻ ngược lại như vậy nhỉ?” – cô cười mỉa.
Ông Vương sửng sốt. Bà ấy…bà ấy đã sinh ra đứa con gái này ch